Lê Đường vùi trong cánh tay anh, mơ màng sắp ngủ, là một học trò bướng bỉnh nhất. Nhưng thầy Khương lại rất giỏi trong việc tìm ra phương pháp giải quyết thích hợp với những học sinh không nghe lời.
Những học sinh thích ngủ gật trong giờ học như cô, dĩ nhiên phải khiến cô mất hết cơn buồn ngủ trước đã...
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa đầu tiên của mùa xuân rơi tí tách, chầm chậm thấm ướt khu vườn ngoài hiên, hòa cùng lớp đất bùn dẻo quánh.
Mấy ngày trước, Lê Đường rảnh rỗi nên gieo vài hạt giống hoa, lúc này, dưới cơn mưa dày đặc, từng chút từng chút nhô lên khỏi mặt đất.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hạt giống hiện lên sắc đỏ bão hòa, từng giọt nước quấn quanh long lanh như bạc.
Vừa ướt vừa đỏ.
Những ngón tay của Khương Lệnh Từ trông càng thêm trắng muốt, tựa như trên nền lụa trắng thêu một hạt đậu tương tư sinh động như thật.
Còn đâu buồn ngủ nữa, trong đầu Lê Đường chỉ mong anh nhanh một chút, nhanh thêm một chút.
Tờ giấy trong tay bị cô vo nhăn nhúm, nửa câu cũng chưa đọc vào đầu.
Khương Lệnh Từ vẫn duy trì sự kỷ luật nghiêm ngặt như mọi khi. Giây tiếp theo, anh đột nhiên dừng lại, tiến hành kiểm tra đột xuất.
Giọng nói trầm ấm quyến rũ khẽ vang bên tai cô: “Anh thích nhất môn thể thao nào?”
Lê Đường mở to đôi mắt ướt át, mê mang, cố gắng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng rụt rè đáp: “Là… l@m tình?”
Khương Lệnh Từ khẽ mỉm cười: “Trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-duong-than-nien/2723807/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.