🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hoa lan hồng: [Cá voi khiến em sướng, hay quạt khiến em sướng?]

 

Trong căn phòng kín rèm, Lê Đường toàn thân mềm nhũn nằm trên giường. Chờ đến khi tiếng rung của cây quạt ngọc trắng dừng lại, chiếc điện thoại trên đầu giường khẽ rung lên một cái.

 

Lê Đường vươn cánh tay ướt đẫm của mình, mò mẫm hồi lâu mới dùng đầu ngón tay quắp lấy điện thoại, suýt nữa thì rớt trúng mặt.

 

Cô cứ tưởng là Đại Lê gọi cô xuống nhà, ai ngờ vừa nhìn vào màn hình, đập vào mắt chính là câu này của Khương Lệnh Từ.

 

Cổ tay thiếu nữ khẽ run lên. Chiếc điện thoại vẫn rơi xuống, răng vô tình va vào môi dưới. Cô theo phản xạ, đầu lưỡi khẽ lướt qua, lập tức cảm nhận được vị tanh ngọt tràn lên.

 

Bên phải môi bị rách một đường dọc, trông như vừa bị cắn.

 

Nhưng giờ phút này, Lê Đường chẳng còn tâm trí để bận t@m đến nó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: A a a a a! Cá voi nhỏ bị phát hiện rồi!

 

Cô đã nói mà, sao Khương Lệnh Từ có thể vô duyên vô cớ nhặt con thú nhồi bông nhỏ mà cô đã ném ra sau rèm cửa, còn cầm lên chơi chứ!

 

Vài giây sau, Lê Đường lại ngã người xuống gối. Mái tóc rối tung vắt ngang qua gò má thiếu nữ, chiếc áo ngủ mỏng manh trên người không biết đã trượt xuống nơi nào, lúc này cô chỉ còn lại một thân thể trắng muốt nằm trên giường, bên chân còn đặt một cây quạt ngọc trắng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.

 

Đã chấp nhận thiết lập bị Khương Lệnh Từ điều khiển cây quạt này từ xa ngay dưới lầu, vậy thì còn chuyện gì là không thể chấp nhận nữa chứ?

 

Ban đầu, cô còn tưởng mình đã đủ táo bạo trong chuyện giường chiếu rồi, ai ngờ một khi giáo sư Khương mở cửa xả lũ… lần nào cũng khiến tam quan của cô bị đảo lộn!

 

Không được!

 

Lê Đường đột nhiên mở mắt: Cô không thể thua!

 

Hít sâu một hơi, thiếu nữ cầm lại điện thoại, đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình.

 

Chim sẻ nhỏ: [Anh mới khiến tôi sướng.]

 

Sau đó, cô lặng lẽ đặt điện thoại xuống, dùng gối che mặt, trong bóng tối thấp thoáng có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của thiếu nữ.

 

Thực ra, cô rất muốn biết… rốt cuộc Khương Lệnh Từ đã làm cách nào mà có thể điều chỉnh tốc độ một cách chính xác như vậy ngay dưới mí mắt anh trai cô?

 

Hoàn toàn ăn khớp với nhịp điệu của cô. Anh đâu có nhìn thấy, rốt cuộc tại sao anh có thể nắm bắt chính xác đến thế?

 

Lê Đường cảm thấy Khương Lệnh Từ có chút đáng sợ. Lần trước đua xe, anh đã tính toán chính xác thời gian phản ứng và thời gian phanh xe của cô đến từng ly từng tí, bây giờ ngay cả chuyện này cũng dự đoán không sai một chút nào.

 

Thậm chí, ngay cả dư vị sau cùng cũng cố ý làm chậm lại, chậm rãi kết thúc, giống như đang vỗ về an ủi.

 

Lê Đường bình tĩnh lại một chút, tựa vào đầu giường bật đèn tường.

 

Lúc này đôi mắt xinh đẹp, tinh xảo của thiếu nữ mang theo một chút lười biếng. Cô cầm lấy cây quạt ngọc tinh xảo, đầu ngón tay lướt từ họa tiết hoa lan sang họa tiết chim công ở mặt bên kia, thì ra có thể mở ra, nhưng chỉ có thể mở đến 45 độ.

 

Điều kỳ diệu hơn cả là… sau khi mở ra, độ rộng của nó dường như khớp với kích thước của “đóa hoa lan màu hồng” kia.

 

Khi nãy Khương Lệnh Từ nói đây là tác phẩm anh tự tay làm, bây giờ thì Lê Đường hoàn toàn tin rồi.

 

Rốt cuộc có chuyện gì mà giáo sư Khương không biết làm chứ?

 

Ví dụ như… tán gẫu gượng gạo với anh rể tương lai.

 

Lê Đường từ tầng hai nhìn xuống dưới. Trong phòng khách rộng lớn, từng hộp gỗ trầm hương lớn nhỏ được xếp ngay ngắn thành hàng, giống hệt chiếc hộp cô có trong phòng.

 

Biểu cảm của Lê Đường cứng đờ: Đừng nghĩ bậy, đừng nghĩ bậy, đừng nghĩ bậy! Không thể để lộ sơ hở trước mặt Đại Lê!

 

Tóm lại, lễ vật quá nhiều, đến mức khiến phòng khách vốn rộng rãi cũng trở nên chật chội hơn vài phần.

 

Hơn nữa, một số vật phẩm lớn cùng với một số món đồ cổ dễ vỡ vẫn chưa được mang đến, mà được đặt trong một căn biệt thự xa hoa dưới tên của Lê Đường, nghe nói là chuẩn bị làm phòng cưới.

 

Nhưng đáng chú ý nhất chính là trên sofa trong phòng khách, có hai người đàn ông trẻ tuổi cùng mặc vest thẳng thớm, dáng người cao lớn, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

 

Với tư cách là anh ruột của Lê Đường, dĩ nhiên Lê Uyên có ngoại hình không thể chê vào đâu được. Sóng mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét, ánh mắt lạnh lùng đầy tính xâm lược, nhìn qua vừa hung dữ vừa hoang dã. Giờ phút này, đôi mắt sắc bén có phần thu liễm, trông như một con mãnh thú lớn lười biếng nằm trong ổ của mình.

 

Khương Lệnh Từ ung dung nhàn nhã, từng cử chỉ đều toát lên sự phong nhã và cao quý được hun đúc từ gia thế danh môn.

 

Đặc biệt là đôi mắt nhạt màu, cảm giác xa cách như thể cao không thể với tới. Lúc này, anh đeo một cặp kính gọng vàng, che đi phần nào nét yêu mị từ nốt ruồi nhỏ đỏ ở đuôi mắt, khiến ánh nhìn mang theo một loại thần tính trắc ẩn, nhìn ai cũng như đang ban phát lòng thương xót.

 

Hiện tại, hai người này đang ngồi trên ghế sô-pha... xem TV?

 

Chương trình tạp kỹ trên đài Trung ương - "Thần thoại Di sản Phi vật thể".

 

Lê Uyên chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, càng xem sắc mặt càng lạnh đi, giọng nói đầy bất mãn: “Tiểu Lê nhà tôi sao lại có ít cảnh quay như vậy?”

 

Đã hơn nửa tiếng trôi qua, mà chỉ mới xuất hiện được một cảnh cực kỳ xa, nhỏ xíu, đáng thương đang ngồi vẽ tranh trong góc.

 

“Có phải tổ chương trình bắt nạt con bé không?”

 

Ánh mắt sắc bén của Lê Uyên quét sang Khương Lệnh Từ.

 

Khương Lệnh Từ bình thản tiếp nhận ánh dao của anh vợ, nhẹ gật đầu: “Em sẽ cho người đi điều tra.”

 

Lê Đường vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, lập tức dựa lên lan can tầng hai, kéo dài giọng nói: “Anh à…”

 

“Anh nhìn lại tên chương trình đi, Thần thoại Di sản Phi vật thể! Em có phải khách mời đâu, đạo diễn cắt cho em một cảnh quay riêng đã là nể mặt lắm rồi.”

 

“Còn anh nữa, Khương Lệnh Từ, anh biết mà còn hùa theo? Điều tra cái gì?” Điều tra xem mỗi ngày cô ở đoàn phim vì tìm cảm hứng sáng tác mà gây sự đòi leo lên giường người ta à?

 

Lê Uyên lập tức cảm giác có gì đó không ổn, quay sang chất vấn: “Vậy rốt cuộc em đến đó làm gì?”

 

Chân Lê Đường đang đặt trên bậc thang khẽ rụt lại.

 

Đại Lê vẫn sắc bén như thế!!!

 

Dưới ánh mắt áp lực của Lê Uyên, Lê Đường vắt óc suy nghĩ thật nhanh!

 

Hai giây sau, cô giả vờ tự nhiên tiếp tục đi xuống cầu thang, thản nhiên đáp: “Đi vẽ ký họa chứ sao. Những địa điểm quay mà tổ chương trình chọn đều có phong cảnh rất độc đáo.”

 

“Thôi nào, tóm lại không ai bắt nạt em cả, anh đừng suốt ngày mắc chứng hoang tưởng em gái bị hại nữa.”

 

Nhìn bộ dạng hoạt bát hiện tại của cô, Lê Uyên tạm tin rằng em gái mình không bị bắt nạt, nhưng… ánh mắt anh rơi xuống bên dưới khóe môi cô: “Miệng bị sao vậy?”

 

Không phải Lê Uyên đa nghi, chủ yếu là lúc nãy anh lên lầu tắm rửa thay đồ, Lê Đường còn nói sẽ giúp anh tiếp khách. Đây là tiếp khách đến mức nào mà môi cũng bị thương?

 

Lê Uyên khoanh tay, liếc sang Khương Lệnh Từ. Chỉ thấy Khương Lệnh Từ cũng dùng ánh mắt vi diệu nhìn Lê Đường.

 

Lê Uyên: Không phải do cậu ta làm?

 

Lê Đường đối diện với "hung thủ gián tiếp" trong giây lát, rồi nhanh chóng dời ánh mắt: “Điện thoại rơi trúng mặt, vô tình cắn phải thôi.”

 

Không thể tin nổi em gái mình có thể ngốc đến mức này, Lê Uyên nghẹn lời: “Anh đã bảo em đừng nằm trên giường chơi điện thoại mà.”

 

Lúc đi ngang qua anh, Lê Đường nhỏ giọng lầm bầm: “Lắm lời quá, Đại Lê.”

 

Sau đó, cô ngồi xuống ngay bên cạnh Khương Lệnh Từ, suýt nữa thì ngả cả người vào lòng anh.

 

Thực ra cô đang tranh thủ tìm điều khiển TV. Bị Khương Lệnh Từ giấu đâu mất rồi?

 

Từ góc độ của Lê Uyên, Khương Lệnh Từ vẫn không nhúc nhích, cao quý lạnh lùng như một pho tượng.

 

Nhân lúc Lê Uyên quay vào bếp lấy chai sữa dâu trong tủ lạnh, không để ý đến em gái mình đã chui vào lòng người ta, anh ấy thuận miệng hỏi: “Ở trong phòng làm gì mà lề mề vậy? Giờ này mới xuống?”

 

“Ngủ nướng chứ sao, ai mà tốt số như anh, sáu rưỡi đã dậy chạy bộ.”

 

Lê Đường vừa nói vừa nước mắt lưng tròng bám lấy Khương Lệnh Từ.

 

Giờ cô cảm thấy ở cùng Khương Lệnh Từ đúng là điều hạnh phúc nhất trên đời, ngày nào cũng có người bế, có người đút cho ăn, muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ.

 

Buổi sáng ngoài "vận động trên giường", chẳng có hoạt động nào khác.

 

"Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể kết hôn?"

 

Lê Đường hỏi với âm lượng bình thường, đồng thời những ngón tay mềm mại lặng lẽ dọc theo bộ vest thẳng thớm của người đàn ông, mò vào túi trong của anh. Quả nhiên, cô chạm được điều khiển từ xa.

 

Sau đó, cô ghé sát vào tai Khương Lệnh Từ, cực nhỏ giọng hỏi: “Anh dùng cái này điều khiển à?”

 

Chiếc điều khiển mỏng dẹt, trên đó có khá nhiều nút bấm.

 

Khương Lệnh Từ đặt một tay lên eo nhỏ của cô, gần như thì thầm bên môi: “Ừ, em vừa chạm vào nút mở. Bấm chỗ này, nó sẽ mở rộng…”

 

Lê Đường mặt đỏ bừng.

 

Khốn kiếp!

 

Ngay khoảnh khắc Lê Uyên cầm sữa dâu quay người lại, Khương Lệnh Từ thản nhiên trả lời câu hỏi trước đó của cô: “Hai tháng.”

 

Lê Uyên đi tới.

 

Lê Đường sửng sốt: “Lâu vậy à?”

 

Cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, dường như đang cân nhắc một vấn đề rất quan trọng, cuối cùng buột miệng một câu gây chấn động: “Hay là chúng ta bỏ trốn đi?”

 

Lê Uyên vừa ngồi xuống đã vô cảm nhìn chằm chằm: Coi anh là không khí à?

 

Bàn chuyện bỏ trốn cũng không biết tránh mặt anh trai?

 

“Trước hết, anh còn chưa đồng ý cho hai người kết hôn.” Lê Uyên đẩy hộp sữa dâu đến trước mặt cô, lạnh nhạt nói: “Thứ hai, Lê Đường, ngồi thẳng lưng lên, em không có xương à?”

 

Dù sao cũng đã tìm được điều khiển, Lê Đường ngoan ngoãn ngồi thẳng, uống sữa dâu.

 

Đây là thói quen của cô.

 

Lúc này, Lê Uyên nghĩ đến chuyện vừa rồi hai người kia ôm ôm ấp ấp hết sức tự nhiên, bỗng nhìn sang Khương Lệnh Từ, hỏi: “Buổi sáng con bé thức dậy rồi, còn ngủ nướng lại?”

 

Khương Lệnh Từ: “Thỉnh thoảng.”

 

Lê Uyên: “Sao cậu biết? Hai người đang sống chung?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.