🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nước trong bồn tắm đã đầy.

 

Khương Lệnh Từ cẩn thận bọc kín những chỗ bị thương của cô để tránh nước, sau đó nhẹ nhàng giữ lấy cổ chân thon gầy, đặt lên mép bồn tắm.

 

Tư thế này… có chút quen thuộc. Lần đầu tiên anh dạy cô cách thủ d@m, cô cũng đặt chân lên như thế này. Tiếc là lần này cô bị thương, nếu không có thể nhờ giáo sư Khương dạy thực hành ngay tại chỗ.

 

Nhưng Khương Lệnh Từ vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút suy nghĩ lệch lạc nào về tư thế đầy ám muội này. Anh cầm tăm bông tiếp tục lau sạch vết máu khô trên bắp chân cô, thậm chí còn dùng hết hai gói tăm bông.

 

Gương mặt anh vẫn điềm tĩnh, tựa như một nghệ nhân đang tập trung lau sạch lớp bụi bẩn bám trên con búp bê yêu thích của mình.

 

Sau khi tắm xong, Lê Đường rất tự nhiên ngồi vào lòng Khương Lệnh Từ, như một chiếc lò sưởi nhỏ: “Buồn ngủ rồi, dỗ tôi ngủ đi.”

 

“Được.”

 

Khương Lệnh Từ thật sự đọc truyện dỗ cô ngủ. Từ lúc bị thương đến giờ, từ miệng Khương Lệnh Từ, cô nghe nhiều nhất chính là chữ “Được.”

 

Chắc chắn là do vị giáo sư hiền lành, nhân hậu này thấy cô quá đáng thương nên động lòng trắc ẩn.

 

Trước khi ngủ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên. Lần đầu tiên bị thương vì thể thao mạo hiểm mà không bị mắng, còn được chăm sóc tỉ mỉ thế này, thật sự quá hài lòng!

 

Nếu thang điểm tối đa là 10, cô có thể chấm cho Khương Lệnh Từ 12 điểm! Tất nhiên, điểm số này chỉ kéo dài được một đêm.

 

Sáng hôm sau, Lê Đường tỉnh dậy, cảm thấy có gì đó sai sai. Dưới lớp chăn lụa mỏng, cả người cô trống trơn. Không mặc quần áo khi ngủ là chuyện bình thường. Cô tự an ủi bản thân, bình thường cô cũng ngủ khỏa thân mà.

 

Vậy nên cô bọc chăn quanh người, khập khiễng xuống giường, mở tủ quần áo ra… Tủ quần áo trong phòng ngủ chính hoàn toàn trống trơn, không có lấy một món đồ!!!

 

Sau cơn mưa đêm qua, hôm nay trời trong xanh rực rỡ, thậm chí còn có cầu vồng. Ánh nắng tươi mát, dễ chịu tràn qua những ô cửa kính rộng lớn.

 

Nhưng cô gái xinh đẹp nào có tâm trí để ngắm cảnh, chỉ đứng trước tủ quần áo, im lặng đến đáng sợ.

 

Tấm chăn lụa trơn trượt, làn da cô cũng trơn trượt, khiến chăn cứ liên tục tuột xuống. Nhưng cổ tay cô bị thương, chẳng còn chút sức lực. Giằng co một lúc lâu, chăn vẫn trượt khỏi vai, rơi xuống tấm thảm dưới chân. Tựa như một đóa hoa đỏ nở rộ nơi mắt cá chân cô.

 

Bỗng nhiên cô có một dự cảm không lành.

 

“Dậy rồi à? Xuống ăn sáng đi.”

 

Cửa lớn chạm khắc hoa văn màu đen của phòng ngủ chính mở ra, Khương Lệnh Từ cao lớn, thẳng tắp tựa người vào khung cửa, thong thả nói.

 

Lê Đường còn chưa kịp hoàn hồn, cô ngồi bệt trên thảm, dùng chăn che trước ngực, hoảng hốt hỏi: “Xuống kiểu gì? Quần áo của tôi đâu?”

 

“Cứ vậy mà xuống.” Giọng Khương Lệnh Từ vẫn ấm áp, không nhanh không chậm: “Em bị thương quá nhiều, mặc quần áo sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục.”

 

Lê Đường trợn to mắt vì sốc: “Nhưng chẳng lẽ tôi phải tr@n truồng suốt cả ngày?”

 

Đôi mắt nhạt màu của Khương Lệnh Từ yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: “Tại sao lại không?”

 

Lê Đường kéo chăn lên, mái tóc dài xõa xuống che lưng, vừa mới cảm thấy có chút an toàn thì đã bị câu nói của anh dọa sững người: “Anh nghiêm túc à?”

 

Khương Lệnh Từ khẽ mỉm cười: “Vậy thì đừng bị thương nữa.”

 

Từng chuyện từ lúc Khương Lệnh Từ đến bệnh viện hôm qua cho đến giờ bỗng chốc kết nối lại trong đầu cô…

 

Lê Đường tuy có hơi ngốc, nhưng không ngu. Cô lập tức nghĩ đến chuyện lần trước Khương Lệnh Từ dạy cho cô một bài học, cấm cô đụng vào xe đua.

 

Ngay cả đua xe anh còn quản, thậm chí còn dùng cách bi3n thái đến phát điên để khiến cô hoàn toàn dập tắt ý nghĩ đó. Làm gì có chuyện cô lén chơi ván trượt, nhảy bậc thang bị thương mà anh lại dễ dàng bỏ qua?

 

Thì ra là đang chờ cô ở đây!!!

 

Trái tim nhỏ bé của cô chợt lạnh toát. Cô tưởng đây là hũ mật ngọt, ai ngờ lại là ổ kiến…

 

Khương Lệnh Từ bước lên, hơi cúi người, dễ dàng bế cô ra khỏi tấm chăn, trần như nhộng ôm xuống tầng dưới.

 

A a a a!!!

 

Lê Đường theo phản xạ cuộn tròn người lại, nhưng hễ động một chút là vết thương lại đau nhói.

 

Cả người cô lúc này chỉ có mái tóc dài là còn có thể che chắn được phần nào. Nhưng điều bi3n thái hơn là… Khương Lệnh Từ mở hết rèm cửa trong nhà!!!

 

Sỉ nhục dâng trào.

 

Căn hộ thông tầng này có rất nhiều cửa sổ, hơn nữa đều là cửa kính sát đất. Bình thường Lê Đường rất thích góc nhìn từ đây. Nhưng cô chỉ là gan to hơn người khác một chút thôi, chứ không phải kẻ thích phô bày!

 

Làn da trắng mịn lộ ra ngoài dần dần phủ lên một tầng hồng nhạt.

 

Cô vốn nhạy cảm, bị để tr@n trụi trong không gian rộng lớn này lâu, bờ vai mỏng manh không tự chủ được mà run lên.

 

Cuối cùng, cô đành tội nghiệp ngước nhìn Khương Lệnh Từ.

 

Khương Lệnh Từ đặt cô lên ghế trước bàn ăn, sau đó bê bữa sáng đã chuẩn bị từ trước ra, đặt trước mặt cô.

 

Bữa sáng là món trứng cuộn phô mai mà cô yêu cầu tối qua, kèm theo trái cây: dâu tây, cherry, cà chua bi, bởi vì hôm nay màu may mắn của cô là màu đỏ.

 

Nhưng… ai lại ăn sáng mà không mặc gì chứ?

 

Lê Đường cảm thấy mình không thể làm được. Cô rúc vào ghế, cuộn tròn người lại như một quả bóng nhỏ màu hồng phấn.

 

Khương Lệnh Từ vẫn điềm nhiên ngồi xuống đối diện, dùng dao nĩa cắt trứng cuộn thành từng miếng nhỏ vừa ăn, sau đó đưa đến bên môi cô: “Em có thể coi đây là một loại nghệ thuật trình diễn. Chẳng phải em từng nói mình có thể hy sinh tất cả vì nghệ thuật sao?”

 

Hương thơm của đồ ăn lan tỏa khắp không gian.

 

Lê Đường cảm thấy mình nhất định phải có chí khí, đấu tranh với thế lực xấu xa. Cô giận dỗi quay đầu sang một bên, phồng má nói: “Tôi không ăn nổi!”

 

Khương Lệnh Từ không ép cô ăn, thậm chí còn không tức giận. Ngược lại, anh lấy một quả dâu tây, dịu dàng đưa tới trước mặt cô.

 

“Ừm, vậy ăn chút hoa quả khai vị trước nhé.”

 

Lê Đường: “…”

 

Cảm giác như đấm vào bông vậy. Quá đáng quá, quá đáng lắm Khương Lệnh Từ!!!

 

Tối qua, cô còn cực kỳ yêu thích giáo sư Khương dịu dàng. Hôm nay, cô ghét anh chết đi được!

 

Không điểm! Phải cho không điểm!

 

Không, phải là điểm âm mới đúng! Âm một trăm điểm!

 

Thà rằng bị Đại Lê mắng cho một trận còn hơn. Kiểu như thế này, như dao cùn cứa thịt, còn đáng sợ hơn. Cô thậm chí không biết nhát dao tiếp theo của Khương Lệnh Từ sẽ cứa vào đâu.

 

Khương Lệnh Từ và Lê Uyên quản giáo Lê Đường theo hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

 

Lê Uyên thì cảnh cáo trước, cấm không cho làm. Càng bị cấm, cô càng thích làm ngược lại. Nhưng dù có làm thật, anh ấy cũng không đánh cô, cùng lắm chỉ mắng vài câu, chẳng đau chẳng ngứa gì.

 

Còn Khương Lệnh Từ thì sẽ để cô trực tiếp nếm trải hậu quả, ghi nhớ bài học thật kỹ, để lần sau cô không dám làm nữa.

 

Ví dụ như đua xe, bây giờ Lê Đường không dám chơi nữa.

 

Cô muốn quậy như với Lê Uyên, muốn đứng trên ghế ăn làm loạn một trận. Nhưng nghĩ đến bộ dạng tr@n trụi của mình bây giờ, chẳng có chút khí thế nào, lỡ mà bị cười nhạo thì mất mặt chết mất. Mà cô thì sĩ diện lắm, không chịu nổi chuyện đó đâu.

 

Đối diện với đôi mắt trong veo thấu suốt mọi thứ của Khương Lệnh Từ, tim Lê Đường co thắt lại. Nghĩ tới nghĩ lui, cô tuyệt vọng phát hiện ra, hình như mình chỉ còn cách tuyệt thực.

 

Nhưng mà… đói quá…

 

Hương dâu tây ngọt mát tỏa ra ngay bên môi, cô suýt nữa không nhịn được mà lén li3m một cái.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, quả dâu tây trước môi cô đột nhiên biến mất. Khương Lệnh Từ đã thu tay về, tự mình ăn mất.

 

Ánh mắt Lê Đường vô thức đuổi theo: Dâu tây của tôi…

 

Càng tức hơn!

 

Khương Lệnh Từ thong thả ăn hết quả dâu tây, bờ môi mỏng dính lên một lớp hồng nhạt, chậm rãi nói: “Dâu tây hôm nay hơi chua một chút, chắc là độ chua ngọt mà em thích nhất.”

 

Nắm tay Lê Đường siết chặt. Cố ý, nhất định là cố ý!

 

“Muốn ăn không?”

 

Khương Lệnh Từ đứng dậy, bưng nguyên cả dĩa dâu tây từ quầy bếp lại. Quả nào cũng tươi ngon căng mọng.

 

Lòng tự tôn quan trọng hay cái bụng quan trọng hơn? Lê Đường đắn đo ba giây, dứt khoát chọn cái bụng, không thể để bản thân đói được.

 

Thiếu nữ lạnh mặt nói: “Đút tôi!”

 

Khương Lệnh Từ gật đầu ngoan ngoãn: “Được.”

 

“Từ giờ trở đi, anh đừng nói chữ đó nữa!”

 

Cô không muốn nghe chữ “Được” này một chút nào hết.

 

Cái giá phải trả… cô chịu không nổi!

 

Những gì Khương Lệnh Từ đã quyết định thì hoàn toàn không có chỗ để thay đổi, Lê Đường chỉ có thể tự cứu lấy mình.

 

Nhân lúc buổi chiều Khương Lệnh Từ không biết đang bận rộn gì trong bếp, cô quấn chăn mỏng, lén lút đi tìm quần áo. Đầu tiên, cô đến phòng cất giữ bộ sưu tầm sườn xám… Khóa rồi.

 

Ngoại trừ phòng ngủ chính, tất cả các phòng khác đều bị khóa!

 

Lê Đường khập khiễng chạy tới chạy lui đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán.

 

Giây tiếp theo, cả người cô bị nhấc bổng từ phía sau. Cùng với đó là giọng nói trầm thấp, từ tính của người đàn ông: “Còn muốn hồi phục không?”

 

“Tất nhiên là muốn.”

 

Cô ước gì có loại thuốc đặc hiệu nào đó, xịt một cái là lành ngay.

 

“Muốn thì ngoan ngoãn một chút.”

 

“Điều tôi muốn nhất là mặc quần áo.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.