Lục Văn Đình sợ hết hồn, nhảy một bước xa đến bên cạnh nàng: "Muội điên rồi hả? Không có bệnh uống thuốc lung tung làm gì, mau phun nó ra." Mắt Lục Văn Đình đỏ cả lên.
"Nuốt cũng nuốt rồi, còn phun ra thế nào?" Nàng liếc mắt nhìn ca ca một cái. Nếu thuốc này thật sự có độc, có tác dụng phụ gì, cứ độc chết nàng là được rồi, dù sao nếu như Tiêu Thiểu Giác chết, nàng cũng không muốn sống.
Tiêu Thiểu Vĩ cũng gấp: "Coi như là thí nghiệm thuốc, cũng nên là những đại lão gia chúng ta làm, sao có thể để cho Cửu tẩu tự mình làm? Cửu ca đã như vậy, Cửu tẩu không nên mạo hiểm nữa, vạn nhất ngươi có tam trường lưỡng đoản gì, chúng ta làm sao đối mặt với Cửu ca."
Lục Thanh Lam khoát tay: "Lão Thập, ngươi đừng nói nữa. Trong mọi người ở đây, người thân cận với vương gia nhất là ta, hắn là phu quân của ta, cũng là ông trời của ta, chiếu cố hắn không tốt, cũng là trách nhiệm của ta, cho nên thuốc này, chỉ có ta thử mới danh chính ngôn thuận nhất."
Nàng nói mấy câu đó cực kỳ bình thản, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có chút động dung.
Lục Văn Đình thở dài một tiếng, nói với Bạch Khắc Đức: "Nếu muội muội của ta xảy ra chút vấn đề nào, hừ hừ. . ." Ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết.
Trong lòng Bạch Khắc Đức cũng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-gia-sung-tuc/1016718/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.