🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đoạn đối thoại đó dĩ nhiên đã đến tai Tề Nghiên. Hắn cố ý sai người báo cho ta biết đêm nay hắn không triệu người thị tẩm, sẽ ngủ một mình. 

Một chuyện vạch trần sự thật như thế cũng đáng để hắn cho cả thiên hạ biết sao, ta có chút cạn lời. 

Tiểu Thúy biết ta muốn đi “sắc dụ” Tề Nghiên thì tỏ ra vô cùng ủng hộ, mất nửa ngày trang điểm cho ta. Y phục lố lăng đến nỗi Giẻ Rách nhìn thấy cũng giật mình, không nhận ra ta nữa. 

Ta: “…” 

Con bé này quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định tranh sủng! 

Tiểu Thúy rất hài lòng: “Nương nương nhan sắc hơn người, nhất định sẽ được bệ hạ yêu thích.” 

Thế là ta bị đưa đến tẩm điện của Tề Nghiên. Khi đến nơi, hắn vẫn còn ở Ngự Thư Phòng xử lý chính sự, để ta một mình trong tẩm điện chờ, y như ngày đầu ta mới đến. 

Đáng tiếc, ta là một người ham tiện nghi, đầu đầy châu ngọc, mặc váy áo kỳ lạ, ta thấy không thoải mái chút nào. Nghĩ rằng đã gặp Tề Nghiên trong mọi tình huống, ta liền tự ý cởi hết đồ mà Tiểu Thúy đã chuẩn bị, chỉ mặc áo lót ngồi trên giường chờ hắn, rồi… chờ đến khi ngủ thiếp đi. 

Khi tỉnh dậy, Tề Nghiên đang nằm bên cạnh, dùng ngón tay vuốt lông mày ta. Thấy ta mở mắt, hắn mỉm cười: “Nàng chính là ‘sắc dụ’ ta như vậy sao?” 

Ta vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chuyện “sắc dụ” đã sớm bay đâu mất. Giờ ta chỉ theo thói quen lăn vào lòng hắn, định ôm lấy vòng eo săn chắc kia. 

Tay ta vừa chạm vào áo hắn đã bị đẩy ra. Giọng hắn hơi lạnh: “Trẫm đã nói đêm nay không triệu người. Sao Hoàng hậu dám biết rõ mà vẫn cố tình phạm?” 

Ta chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn. Ta lấy lòng nhìn ngài: “Không có bệ hạ, một mình thần thiếp ngủ không được.” 

“Vậy sao?” Hắn ngồi dậy, rời xa ta hơn một chút: “Lúc trẫm đến, Hoàng hậu đã ngủ rất ngon lành, chẳng giống vẻ đêm đêm khó ngủ.” 

Ta: “…” 

Đó là vì ngài phê tấu chương quá muộn đấy chứ. 

Ta lầm bầm trong lòng, nhưng trên mặt không dám biểu lộ, hạ thấp tư thái hơn, liếc mắt đưa tình với hắn: “Bệ hạ, Mặc Chi… đêm dài cô quạnh, thật sự không thể ở bên Yểu Yểu một lát sao?” 

Sắc mặt Tề Nghiên lập tức khó coi: “Đủ rồi, nàng không cần nói nữa.” 

Ta ngoan ngoãn trở lại bình thường: “Ngài thấy chưa, ta thật sự không làm được, không có năng lực này.” 

Sắc dụ? Từ khi sinh ra ta chưa từng làm chuyện này, lần đầu tiên làm tất nhiên sẽ thấy ghê. 

Hì hì, chính là cố ý làm Tề Nghiên thấy ghê đấy. 

Tề Nghiên tức đến bật cười, cầm lấy một bộ quần áo ta cởi ra đặt ở mép giường, nhướng mày với ta: “Yểu Yểu, muốn thể hiện thành ý, hãy mặc cái này cho trẫm xem.” 

Đó chính là “vũ khí bí mật” mà Tiểu Thúy đã tuyên bố: một chiếc váy lụa nửa trong suốt. Nó cũng là món đồ cuối cùng ta cởi ra sau khi vào đây. Vốn dĩ là mặc bên trong, nhưng ta cảm thấy nó có chút… nội y… nên đã cởi ra. 

Quên mất là Tề Nghiên mắt rất tinh. 

Ta ngập ngừng một lúc, rồi ngoan ngoãn cầm lấy chiếc váy, trước mặt Tề Nghiên, chậm rãi cởi bỏ áo lót, rồi chậm rãi mặc chiếc váy lụa vào. 

Ánh mắt Tề Nghiên càng lúc càng sâu thẳm. Khi ta mới mặc được một nửa, ngài đã không nhịn được, một tay kéo ta lại. Giọng nói hơi khàn: “Yểu Yểu, động tác chậm quá. Trẫm sẽ giúp nàng mặc.” 

Chiếc váy là hắn giúp ta mặc, cũng là hắn giúp ta cởi. 

Kết quả, người chịu tội nhiều nhất vẫn là Tề Nghiên. Hắn dùng sức càng thêm tàn nhẫn. Trong khoảnh khắc mê loạn, hắn hôn lên mái tóc ướt đẫm của ta rồi nói: “Yểu Yểu, nếu trẫm phải xuống địa ngục, kéo nàng đi cùng được không?” 

Ta: “Tề Nghiên, ta muốn sống…” 

Hắn cười, rồi lấp kín môi ta: “Bây giờ nàng không có quyền lựa chọn nữa.” 

Ta… vậy ngài hỏi ta làm gì? 

Một đêm hoang đường, ngày hôm sau tỉnh dậy, ta mới nhớ ra là phải cầu xin một chức quan cho tam ca. 

Tại Tề Nghiên cả, làm ta quên mất. 

Khi hắn tan triều, thấy ta vẻ mặt u uất, hắn hiểu ra và nói: “Chuyện của tam ca nàng, trẫm sẽ sắp xếp ổn thỏa. Hắn vốn là người có tài, trong lòng cũng có hoài bão. Trẫm sẽ không để nhân tài bị mai một.” 

Tề Nghiên sắp xếp cho tam ca một chức quan quản lý vùng đất cũ của Ân Quốc, coi như cũng là một sự chuộc lỗi trong lòng hắn. 

Quan trọng là, ý chỉ này đã có từ mấy ngày trước. Nói cách khác, ta có sắc dụ hay không thì kết quả cũng vậy. 

Tề Nghiên lại cười một cách đáng đánh đòn: “Tối qua chiếc áo lụa đó rất hợp với Yểu Yểu. Trẫm sẽ lệnh cho Tư Y Cục làm thêm vài cái, đưa hết đến cung của nàng.” 

Ta hoàn toàn trong trạng thái “được rồi, ngài vui là được.” 

Tề Nghiên lại hỏi ta, muốn xử lý Ân Vi và các con của ông ta thế nào: “Chắc những chuyện cũ nàng cũng đã biết. Giờ đây, quyền lựa chọn là ở nàng.” 

Ta lại nghĩ đến chuyện khác: “Ngài đã biết những chuyện này từ sớm sao?” 

Hắn gật đầu: “Khi còn nhỏ trẫm đã từng gặp mẫu thân nàng. Sau này bà mất tích, trẫm cũng đã tìm hiểu tin tức. Chi tiết cụ thể thì ám vệ của trẫm đã điều tra ra từ mấy năm trước.” Cuối cùng, hắn hỏi ta: “Có hận ông ta không?” 

Hắn không nói rõ là ai, nhưng cả ta và hắn đều biết là ai. 

“Ngài cho ta gặp ông ấy, cho ta biết những chuyện này, là muốn ta hận ông ấy sao?” 

Tề Nghiên hơi ngỡ ngàng, nhẹ nhàng xoa sau gáy ta: “Yểu Yểu, trẫm biết nàng không thích tranh đấu, nhưng người đáng hận thì nên hận. Còn nhớ cảm giác hôm ở thiên lao không? Đó chính là hận ý. Nó nùng liệt hơn tình yêu, bền bỉ hơn tình yêu, có thể giúp nàng đi rất xa.” 

Ta nắm chặt tay áo Tề Nghiên, yếu ớt nói: “Nhưng ta không muốn hận. Hận mệt lắm. Hơn nữa, ta cũng không có ý định đi thật xa, vì ta lười lắm…” 

Giống như một ngày nào đó, hắn cho ta xem cây quạt làm từ xương mỹ nhân, bảo nếu ta sợ hãi thì có thể chạy về Ân Quốc ngay bây giờ. 

Ta trả lời: “Quá mệt, lười động đậy…” 

Sống thôi đã đủ vất vả rồi, nếu còn phải chia sức ra để hận ai đó nữa thì thật sự quá mệt mỏi. 

Ánh mắt u tối của Tề Nghiên lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ và chút bất lực: “Nàng đó… rồi sẽ có một ngày lười chết mất thôi.” 

Ta gật đầu: “Ừ, cũng không sao.” 

Tiểu Thúy đứng bên cạnh cũng thở dài một tiếng. 

Cuối cùng, Ân Vi bị phán chém đầu ngay lập tức. Tề Nghiên đã thay ta đưa ra quyết định, nói rằng nếu ta không dám giết người, hắn sẽ thay ta. 

Những huynh đệ tỷ muội khác của ta đều bị đày ra biên cương, chỉ có tam ca là được đến Ân Huyện nhậm chức. 

Ngày lên đường, hắn lưu luyến không rời: “Nếu sống không suôn sẻ, nhất định phải viết thư cho ta.” 

Ta thấy buồn cười: “Đâu phải là không gặp lại được. Ca ca làm gì mà sướt mướt thế?” 

Hắn dường như liếc nhìn Tề Nghiên, cười nói với ta: “Muội đừng có chối. Nếu ta không chủ động đến gặp, với tính tình của muôin, tám trăm năm cũng chưa chắc đã đến thăm ta.” 

À, cái này thì đúng thật. 

Cuối cùng Tề Nghiên gọi ta lại, kéo ta khỏi những suy nghĩ miên man: “Yểu Yểu, nổi gió rồi. Chúng ta về thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.