Editor: Dứa
Triệu Quy Nhạn hoảng sợ, dòng hồi ức mông lung năm xưa như được đẩy khỏi màn sương mù bủa vây khắp nơi, từ từ hiện rõ.
Nam tử từng mỉm cười nhìn Triệu Thanh Loan dưới đèn hoa, nam tử từng dịu dàng nhặt cánh hoa rơi trên vai Triệu Thanh Loan, nam tử từng thả đèn hoa sen với Triệu Thanh Loan bên bờ sông xa thẳm…
Diện mạo vốn mơ hồ, qua lời dẫn dắt của Hà ma ma, dần hiện lên trong đầu Triệu Quy Nhạn.
Thuở bé nàng từng nhìn trộm người trong lòng của Triệu Thanh Loan, hoá ra chính là Thế tử Kính Vương, Tống Minh Hàn.
Cả trái tim lẫn cơ thể Triệu Quy Nhạn đều run rẩy, sắc mặt càng tệ hơn. Không ngờ Triệu Thanh Loan lại liên quan đến Tống Minh Hàn.
Nàng vốn thông minh, gần đây được mài giũa trong cung nên đã nhanh nhạy hơn, suy nghĩ cũng thông suốt hơn trước nhiều.
Nàng không ngại phán xét Tống Minh Hàn bằng ác cảm lớn nhất, Triệu Thanh Loan đã mất mạng trong thâm cung này, a tỷ chết quá đột ngột, chắc chắn đằng sau đầy rẫy âm mưu.
Lòng dạ Tống Minh Hàn u ám sâu xa, nói không chừng dạo trước hắn ta tiếp cận Triệu Thanh Loan là có mục đích.
Nghĩ theo hướng khác, Trình Cảnh Di đã đề phòng cha con Kính Vương từ lâu. Sau khi Kính Quốc công được phong vương, người vốn nên an phận thủ thường lại phất lên như diều gặp gió, rục rịch muốn lấn át thiên tử, có phải điều này đã chứng tỏ tâm tư thối nát của chúng? Chưa thỏa mãn với chức vị Vương gia và đất phong, chúng còn mưu đồ nhắm vào ngôi vị chí tôn vô thượng của Trình Cảnh Di?
Triệu Thanh Loan đóng vai trò gì trong đó?
Gián điệp của cha con Kính Vương?
Triệu Quy Nhạn càng nghĩ, hình tượng người tỷ tỷ dịu dàng lương thiện chợt lung lay, hệt như tâm trạng của nàng lúc này.
Triệu Quy Nhạn bỗng đỏ mắt, tỷ tỷ của nàng hiền lành nhã nhặn, lại bị chúng kéo vào âm mưu bẩn thỉu, cả đời bị người ta đè đầu cưỡi cổ, mặc sức chà đạp, cuối cùng rơi vào kết cục tan nát thành bùn, thê thảm bi thương.
Nỗi oán hận trong Triệu Quy Nhạn dâng trào, nàng tự nhủ đừng nghĩ nhiều nữa. Không có chứng cứ, đây chỉ là suy đoán của nàng, nàng chưa chứng minh được nên không thể đánh giá ác ý về người khác như vậy.
Nhưng nàng không nhịn nổi.
Hà ma ma thấy Triệu Quy Nhạn hơi tái mặt, cánh môi nàng mím chặt thành một đường thẳng nhỏ, bà sợ điếng người, vội vàng nhẹ nhàng an ủi: “Hoàng hậu nương nương chớ tức giận, cẩn thận Hoàng tử trong bụng!”
Hiện giờ Hà ma ma đã trung thành tận tâm với Hoàng hậu, trước kia chỉ nể tình Triệu Thanh Loan nên mới để ý chăm sóc nhiều hơn. Nhưng hôm nay, bà thật sự đối xử với nàng như chủ nhân của mình.
Tuy bà cũng hận không thể lập tức bắt được hung thủ sát hại Triệu Thanh Loan, nhưng bà càng hy vọng, Triệu Quy Nhạn có thể bình an sinh hạ Hoàng tử.
Người chết không thể hồi sinh, người sống mới là quan trọng nhất!
Hà ma ma luống cuống tay chân, không dám nói mấy lời kích thích Triệu Quy Nhạn nữa.
Bà gọi Thải Nguyệt đến lấy thêm trà nóng, rồi vừa khuyên nhủ vừa trấn an, động viên một lát mới xoa dịu được Triệu Quy Nhạn.
Hai người hầu hạ Triệu Quy Nhạn lên giường nằm, buông màn lụa rồi thay băng một lần nữa. Khi hơi lạnh tràn ngập khắp nơi, cả hai mới cẩn thận lui ra ngoài.
Giữa bóng tối, Triệu Quy Nhạn mở mắt, hiện giờ tâm trạng của nàng đang chới với, nàng nhớ Trình Cảnh Di ở nơi cách xa ngàn dặm khôn xiết.
Sau khi Trình Cảnh Di rời đi, Triệu Quy Nhạn đổi trầm hương Vân Thủy trong điện thành Long Diên Hương mà Trình Cảnh Di thường dùng. Chìm trong Long Diên Hương vừa nhã nhặn vừa mạnh mẽ, Triệu Quy Nhạn khẽ trở mình, áp má lên gối đầu đặt cạnh, hít hà mùi hương chỉ thuộc về riêng Trình Cảnh Di, như thể Trình Cảnh Di vẫn đang kề bên nàng.
Không biết có phải vì đang mang thai nên nàng đa sầu đa cảm không, trước đây nàng không hay khóc, nhưng từ sau khi vào cung rồi có con, nàng dễ khóc lắm.
Triệu Quy Nhạn hoang mang, nếu Trình Cảnh Di ở đây, nếu hắn ở đây, có lẽ giờ phút này nàng sẽ nhào vào ngực hắn khóc uất ức, khóc không biết trời trăng mây gió gì.
Triệu Quy Nhạn nắm chặt chăn gấm còn vương mùi hương của Trình Cảnh Di trong ngực, tựa như trước đây, hằng đêm nàng luôn nép mình vào cơ thể ấm áp của Trình Cảnh Di, giúp nàng nhanh chóng chìm vào cơn mơ.
Không biết có phải vì trước khi ngủ biết hơn một nửa chân tướng không, ban đêm Triệu Quy Nhạn bắt đầu gặp ác mộng.
Bóng tối vô biên bao trùm khắp cơn chiêm bao, cơn gió dữ thổi vù vù bên tai khiến nàng lảo đảo.
Triệu Quy Nhạn như đang rơi vào một sơn động âm u ẩm ướt, từng tiếng nước nhỏ giọt đầy ma mị vang lên, quấy nhiễu tinh thần, khiến người ta lo lắng không yên.
Triệu Quy Nhạn mò mẫm đụng phải vách đá lạnh lẽo, hai tay tìm tòi trong bóng tối, nàng áp sát vào vách đá rồi tiến từng bước về phía trước.
Không biết Triệu Quy Nhạn đã đi được bao lâu, lúc hai chân sắp cứng đờ, nàng chợt thấy cách đó không xa lóe lên một tia sáng mặt trời như ẩn như hiện.
Triệu Quy Nhạn thầm vui mừng, nàng vịn vách đá, bước nhanh hơn.
Ánh dương đột nhiên xuất hiện, khung cảnh trở nên thoáng đãng.
Triệu Quy Nhạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi đây quả nhiên là một sơn động. Có điều sơn động này nằm ở lưng chừng núi, còn bên dưới, đặt chân ra một bước là vực thẳm lượn lờ sương trắng dưới sườn núi, sâu không thấy đáy, và khi ngẩng đầu sẽ thấy cả khoảng trời rộng mênh mông.
Nàng đứng ở cửa sơn động, cảm tưởng như không có nổi đường lên trời hay xuống đất.
Triệu Quy Nhạn thở dài, may sao chỉ mơ thôi, nhưng giấc mộng này cũng phi lý quá rồi.
Song, nàng có phần nghi ngờ, nàng chưa bao giờ tới nơi này, sao lại mơ thấy chứ?
Triệu Quy Nhạn còn đang băn khoăn, định ngồi xuống chờ đợi. Nàng đi lâu như thế, chân đã hơi mỏi, chờ nàng tỉnh mộng, tất cả sẽ ổn thôi.
Nhưng vừa ngồi xuống, nàng đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm phát ra từ trên đỉnh đầu, âm thanh bén nhọn chọc thủng mây mù rồi xuyên thẳng vào tai Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn nhướn mày, trong giấc mơ của nàng xuất hiện người khác ư?
Tò mò thò đầu ra, nàng lập tức chứng kiến cảnh khiến nàng tái mét mặt mày.
Trên đỉnh núi trước mặt, có một người lùi đến bên vách đá, một đám người cầm đao kiếm đang đứng đối diện hắn. Đôi bên giằng co, người nọ không thể lùi thêm nữa. Ngay lúc đối phương dữ tợn muốn chém giết người nọ, hắn cười rộ một tiếng đầy bi thương, âm thanh văng vẳng truyền khắp khe núi mãi không dứt. Bỗng dưng, hắn tung người nhảy xuống vách núi.
Triệu Quy Nhạn chạm phải ánh mắt trĩu nặng, đôi đồng tử đen láy giữa không trung ấy. Gương mặt người nọ thân thương quá đỗi, là người mà nàng luôn muốn gặp trong từng đêm khuya tỉnh giấc, trằn trọc khó ngủ.
“Nhạn Nhạn…” Người nọ im lặng mấp máy môi, thốt ra cái tên dù canh cánh bao nhiêu lần thì vẫn mang tới cảm giác dịu dàng đầy quyến luyến.
Trình Cảnh Di!
“A…”
Triệu Quy Nhạn choàng tỉnh.
Nàng đột ngột bật dậy, trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, hiện rõ vẻ hoảng sợ hãi hùng.
Nghe tiếng động, mấy người Thải Nguyệt vội vàng luống cuống tay chân vén màn lên, cúi người ngồi xuống mép giường. Họ thấy đôi mắt Triệu Quy Nhạn bần thần, suối tóc như tấm vải gấm màu đen xõa lòa xòa rối bù trên vai, vài sợi tóc dính nước mắt bết vào má nàng. Rõ ràng tình trạng của nàng không ổn, nhưng trông nàng vẫn yêu kiều, xinh đẹp đến nao lòng khiến người ta yêu thương không dứt.
Nàng bàng hoàng, đôi mắt đẹp như bị rơi mất viên trân châu. Thải Nguyệt xót xa, dịu dàng an ủi: “Hoàng hậu nương nương, ngài gặp ác mộng à?”
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác nghiêng đầu, thấy khuôn mặt quen thuộc. Có người đáng tin cậy bên cạnh, nàng ra sức gật đầu, nức nở bảo: “Ừ, gặp ác mộng, chỉ là mơ thôi.”
Thải Nguyệt lau nước mắt trên má nàng, khẽ nói: “Đúng vậy, mơ luôn trái với thực tế, nương nương đừng để trong lòng.”
Triệu Quy Nhạn chỉ lẳng lặng rơi lệ.
Cơn ác mộng ấy quá chân thật…
Tựa như hiện thực.
Thải Nguyệt khuyên nhủ mãi, nhẹ nhàng an ủi mãi, mới vỗ về được trái tim chưa hết run rẩy của Triệu Quy Nhạn.
Thấy Triệu Quy Nhạn vẫn còn sợ hãi, Thải Nguyệt không dám đi xa, nàng ấy bèn xếp chăn gối ngủ ở chỗ để chân bên dưới giường.
Triệu Quy Nhạn không muốn Thải Nguyệt lo, nàng không buồn ngủ nhưng vẫn ép mình nhắm mắt.
Thao thức mãi mới thấy ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, khắp nơi sáng bừng rực rỡ, trông thật đẹp.
Dưới mắt Triệu Quy Nhạn xuất hiện quầng thâm nhạt, cung nữ chưa vào đánh thức, nàng đã vén màn xuống giường.
Nỗi lo cứ âm ỉ trong lòng Triệu Quy Nhạn, nàng dùng bữa sáng không ngon, ăn không được bao nhiêu, chỉ nuốt qua loa vài ngụm cháo ngọt đã buông muỗng.
Thải Nguyệt định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng còn chưa kịp nói gì, nàng ấy đã thấy một thái giám trẻ hớt hải chạy từ ngoài cửa vào.
Là Tào Đức, con nuôi của Tào Thiện Lai.
Tào Thiện Lai theo Trình Cảnh Di đến Thái Sơn tế tổ, để lại Tào Đức hầu hạ Hoàng hậu. Tào Đức kế thừa đầy đủ mọi điều từ Tào Thiện Lai, cậu ta được dạy dỗ tỉ mỉ, giỏi nhìn mặt đoán ý, biết tiến biết lùi, là người Tào Thiện Lai bồi dưỡng để thay thế mình.
Áo mũ Tào Đức xộc xệch, thắt lưng lỏng lẻo, trông cậu ta hoảng loạn cực kỳ.
Thấy thế, Thải Nguyệt kinh ngạc không thôi.
Nỗi lo âu trong lòng Triệu Quy Nhạn ngày một mãnh liệt hơn, Tào Đức mất bình tĩnh như vậy, chắc chắn không phải việc nhỏ…
Tào Đức chạy vào, chưa kịp thở đã quỳ sụp xuống đất, giọng đầy đau đớn: “Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ, Bệ hạ rơi xuống vực ở Thái Sơn…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.