🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Dứa

Khi thấy Triệu Quy Nhạn, dù thật sự vui mừng nhưng Tào Thiện Lai vẫn còn lý trí. Y lo lắng nhìn Triệu Quy Nhạn, liếc nhanh vùng bụng đã nhô lên của nàng: “Nương nương, hay người chờ Bệ hạ bớt giận rồi hãy vào? Nếu Bệ hạ nổi nóng vô tình khiến ngài bị thương thì nguy mất…”

Triệu Quy Nhạn mỉm cười, ôn tồn bảo y: “Không sao, bổn cung biết mà.”

Tào Thiện Lai hé môi, nhưng không nhiều lời nữa. Nếu nàng đã nói vậy, y cũng không tiện ngăn cản, chưa kể y còn thầm cho rằng, giờ phút này chỉ mỗi Triệu Quy Nhạn mới có thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của Trình Cảnh Di.

Triệu Quy Nhạn khẽ vỗ về vùng bụng, cảm nhận được động tĩnh như có như không. Trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, nàng cất bước tiến về phía cửa chính của Lưỡng Nghi Điện.

Để đề phòng Trình Cảnh Di ném đồ đạc lung tung trong điện, làm nàng bị thương, đầu tiên nàng nhẹ nhàng gõ cửa rồi cao giọng gọi một câu: “Bệ hạ, ta vào nhé.”

Tiếng đập phá đồ đạc bên trong chợt dừng lại, Triệu Quy Nhạn thở phào một hơi, nghe thấy tiếng nàng là tốt rồi.

Nàng đẩy cửa ra, hơi sửng sốt khi thấy cảnh trước mắt.

Thấy Triệu Quy Nhạn đứng sững người, Tào Thiện Lai nhẹ nhàng di chuyển phần đầu đang cúi thấp. Lòng hiếu kỳ nổi lên, y muốn lén nhìn xem rốt cuộc Triệu Quy Nhạn đã chứng kiến gì. Nhưng không ngờ, y vừa mới ngẩng đầu một chút, nữ tử mảnh khảnh phía trước đã mau chóng bước vào điện, rồi nhanh tay đóng cửa.

“Rầm” một tiếng, nàng đóng cửa vừa nhanh vừa vội.

Trong lòng Tào Thiện Lai ngứa ngáy như bị mèo cào.

Rốt cuộc… Bệ hạ đã tức giận đến độ nào thế? Khiến Hoàng hậu nương nương lo lắng cảnh mặt rồng giận dữ quá mức kinh người, không muốn bị người khác thấy, đến lúc đó tin tức sẽ lan truyền khắp hoàng cung.

Phải biết rằng, tất cả mọi chuyện dù lớn hay nhỏ xảy ra khắp hoàng cung, chỉ cần vài ngày thôi cũng đủ để trở thành chủ đề bàn tán trong miệng những người khác.

Càng không cần bàn tới, đây là lần đầu tiên bệ hạ nóng giận như vậy, chưa từng có ai chứng kiến bộ dạng phẫn nộ của hắn.

Nhưng y không dám nghe lén tình hình trong điện nữa, bèn di chuyển mũi chân, bước ra bên ngoài mái hiên. Y muốn bảo đảm mình có thể chú ý đến tình huống đột ngột xảy ra ở điện trước tiên, nhưng chưa tới mức nghe rõ tiếng động bên trong.

Triệu Quy Nhạn dựa lưng vào cửa chính, bất đắc dĩ nhìn người đang ngồi trên bàn.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Trình Cảnh Di ngồi vô ý vô tứ như vậy.

Trình Cảnh Di vừa nhàn nhã vừa vênh váo vắt chéo chân. Giờ phút này, trên mặt bàn vốn đặt đầy tấu chương và sách thánh hiền lại đang để mấy món đồ gốm sứ, ấm, chén, bát, đĩa, vật nào cũng có.

Triệu Quy Nhạn nhanh chóng liếc nhìn quanh điện, phát hiện những món đồ đựng điểm tâm và nước trà đã trống không, chúng còn được đặt ngay tầm tay hắn.

Dưới mặt đất lộn xộn bừa bãi, ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì sợ chết khiếp, nhưng bên trong lại không phải.

Trình Cảnh Di vắt chéo chân, một tay lười biếng chống cằm, thỉnh thoảng hắn lấy một món đồ sứ bên cạnh rồi ném ra chỗ không xa lắm.

“Choang!”

Tiếng vỡ vụn chói tai vang khắp nơi, truyền ra ngoài điện nghe rõ mồn một.

Thật sự khác hẳn tưởng tượng của Triệu Quy Nhạn.

Trình Cảnh Di cũng thấy thái độ có phần ngạc nhiên của Triệu Quy Nhạn, hắn đập đồ sứ kêu vang rung trời, còn dịu dàng cười với nàng: “Nhạn Nhạn, sao nàng lại đến đây?”

Triệu Quy Nhạn chớp mắt, vẫn chưa phản ứng kịp, Trình Cảnh Di dứt khoát hạ tay xuống, chống tay nhảy khỏi bàn. Hắn nhanh chóng vòng qua những mảnh sứ vỡ, nắm tay nàng, cẩn thận tránh đống bừa bộn dưới đất, dẫn nàng đến chỗ sạch sẽ.

Triệu Quy Nhạn lắp bắp: “Bệ hạ, không, không phải ngài tức giận, đang nổi trận lôi đình sao…”

Càng nói, Triệu Quy Nhạn càng không đủ hơi.

Nào giống nổi giận lôi đình đâu…

Thậm chí hắn còn có vẻ vui mừng hớn hở.

Trình Cảnh Di búng nhẹ lên trán nàng, tỏ ra không vui: “Đối với nàng, chẳng lẽ ta là người nóng nảy, bị cảm xúc lấn át lý trí không ngó ngàng đến người khác ư?”

Thấy nét tươi cười trong mắt hắn, Triệu Quy Nhạn giả vờ đau che trán, bĩu môi: “Đương nhiên không rồi. Đây chẳng phải quan tâm quá hóa loạn sao? Ta nghe nói hôm nay ngài phong Kính Quốc công làm Kính Vương, cứ tưởng ngài bực bội trong lòng, dù thế nào cũng phải…”

Triệu Quy Nhạn khựng lại, ánh mắt dao động không cố định.

Trình Cảnh Di bật cười: “Dù thế nào cũng phải trút hết ra?”

Triệu Quy Nhạn trợn mắt nhìn hắn: “Ai bảo ngài không thương lượng với ta trước. Vừa nãy Tào công công đến tìm ta, mặt mũi y trắng bệch, làm ta sợ tới mức cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Trình Cảnh Di sờ chóp mũi, vẻ kiêu ngạo giảm bớt hẳn. Đúng là hắn không báo trước cho nàng biết, cũng vì tin nàng có thể đoán được thôi.

Thật ra hắn cũng có lòng riêng.

Muốn nhìn xem rốt cuộc Triệu Quy Nhạn quan tâm hắn đến mức nào…

Vẻ lén lút trong mắt Trình Cảnh Di chợt lóe lên rồi biến mất, hắn dịu dàng xoa bụng Triệu Quy Nhạn, đầy cưng chiều nói: “Ta không thể mất kiểm soát ở trước mặt hoàng nhi, để bé nghĩ phụ hoàng là kẻ tàn bạo độc ác được.”

Triệu Quy Nhạn khẽ cười.

Nàng tò mò: “Nếu không tức giận, sao ngài còn muốn đập phá đồ đạc trong điện?”

Trình Cảnh Di nắm bàn tay mềm mại của nàng trong lòng bàn tay đầy tự nhiên, hắn vừa vuốt ve vừa thờ ơ nói: “Đương nhiên muốn Kính Vương đắc ý vênh váo, đã diễn thì phải diễn đến cùng. Nếu không để lão thấy cảnh ta bị lão chèn ép từng bước một nhưng chỉ biết phẫn nộ trong bất lực, vậy sao lão có thể thả lỏng cảnh giác? Sao có thể biến dã tâm của lão thành hành động được?”

Trong mắt Triệu Quy Nhạn lóe lên, nàng tỏ vẻ “ra là thế”, thảo nào vừa hạ triều hắn đã đuổi hết cung nhân ra ngoài, nhốt mình trong Lưỡng Nghi Điện. Thi thoảng hắn đập phá vài thứ để mọi người rối rít suy đoán Bệ hạ đã tức giận đến mức nào, không còn điềm tĩnh như thường ngày, mất hết lý trí bị cơn phẫn nộ chi phối.

Ngay cả Tào Thiện Lai cũng bị dọa sợ, chứ đừng nói đến người bên ngoài.

Trình Cảnh Di quan tâm hỏi vài câu, biết được mấy phi tần trong hậu cung vẫn an phận thủ thường, hắn mới yên lòng.

Trình Cảnh Di liếc nhìn sắc mặt Triệu Quy Nhạn, thấy lúc nàng nhắc đến phi tần hậu cung thì trông lạnh nhạt hờ hững, không bực bội nhưng cũng chẳng vui vẻ gì.

Hiếm khi hắn hơi chột dạ thế này, tuy hắn chưa bao giờ đặt chân vào cung của nhóm phi tần kia.

“Đến lúc nào đó ta sẽ tìm cơ hội để các nàng ấy rời cung.” Trình Cảnh Di chậm rãi nói.

Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao đột nhiên Bệ hạ lại có suy nghĩ này?”

Yết hầu Trình Cảnh Di di chuyển, hắn cân nhắc: “Không phải bỗng dưng ta nghĩ tới việc này. Ta bài xích nữ tử, nhóm phi tần kia vốn không phải ý muốn ban đầu của ta. Dạo trước Thái hậu nhét các nàng vào hậu cung, ta đã tỏ thái độ kiên quyết từ chối, nhưng Thái hậu không đạt được mục đích thì thề không bỏ cuộc, suốt ngày lấy tranh vẽ của nữ tử cho ta xem,thậm chí còn dám bỏ thuốc. Ta thấy phiền vô cùng, làm gì có đạo lý đề phòng trộm cướp cả nghìn ngày chứ, ta đành thuận theo để bà ta đưa người vào hậu cung.”

Nhằm đạt được mục đích, Tống Thái hậu đã không từ thủ đoạn nào. Trình Cảnh Di cũng sợ bà ta.

Trình Cảnh Di dừng một chút, tiếp tục: “Thật ra tỷ tỷ nàng cũng do Thái hậu đưa vào cung. Ta chưa bao giờ tới hậu cung, dần dà, một số người đã nhận ra vấn đề, nhưng họ không nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý nên đã giao dịch với Tống Thái hậu. Sau này vẫn có nhiều nữ tử tiến cung, nhưng ta chưa từng nhìn thái độ của phi tần để đối xử với các đại thần trong triều, thế nên mới ngày càng ít gia đình quyền quý đưa con gái tiến cung.”

Triệu Quy Nhạn lẳng lặng lắng nghe, nhưng hai bàn tay giấu dưới ống tay áo đang đan chặt vào nhau, đầu ngón tay trắng bệch.

Triệu Thanh Loan cũng do Tống Thái hậu đưa vào cung? Nhưng tại sao tất cả mọi người đều nói Trình Cảnh Di chủ động chọn Triệu Thanh Loan, hại Tống Thái hậu tức giận suốt thời gian dài?

Vì lẽ gì mà Triệu Thanh Loan phải bắt tay với Tống Thái hậu?

Triệu Quy Nhạn thản nhiên nhíu mày, che giấu vẻ ủ rũ nặng nề.

Chuyện trong hậu cung, cũng chỉ có thể nghe được một vài tin tức tương đối chính xác từ chỗ Trình Cảnh Di.

Lúc Triệu Thanh Loan chết, nhiều người biết rõ nội tình trong cung, hoặc bị đuổi khỏi cung hoặc đột nhiên chết vì bệnh nặng.

Nàng muốn tìm chứng cứ nhưng không thể làm gì.

Thấy nàng lắng nghe nghiêm túc, Trình Cảnh Di không bất ngờ mấy, tiếp tục: “Những cô gái đó vào cung không được thị tẩm, ta thấy không công bằng với các nàng, bèn để họ lựa chọn giữa việc đi hay ở. Nếu muốn rời cung, ta sẽ sắp xếp một danh tính khác, giúp các nàng ra khỏi cung. Còn nếu không muốn, ta cũng sẽ giữ các nàng lại, nghĩ phí công nuôi vài người cũng không vấn đề gì.”

Trình Cảnh Di nghiêm túc nói: “Nhưng nay đã khác, dù hoàng cung này âm u bẩn thỉu đến đâu, nó vẫn là tổ ấm của ta và nàng. Ta không muốn bị người khác quấy rầy, càng không muốn các nàng nảy sinh tâm tư không nên có rồi làmhại nàng.”

Dẫu Trình Cảnh Di cực kỳ ghét hoàng cung, nhưng giờ đã có Triệu Quy Nhạn, tương lai sẽ có con của họ, hắn không còn khó chịu với hoàng cung nữa.

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, thái độ khó hiểu.

Mấy tháng qua, nàng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm chân tướng, giờ trong đầu nàng đã có suy đoán, nhưng vẫn còn nghi ngờ.

Tại sao lúc trước Triệu Thanh Loan lại tiến cung?

Tại sao a tỷ lại liên quan đến Tống Thái hậu?

Tại sao Tống Thái hậu phải giết Triệu Thanh Loan?

Triệu Quy Nhạn đã điều tra ra một số chứng cứ, tuy không thể khẳng định Tống Thái hậu là người sát hại Triệu Thanh Loan, nhưng nhất định có dính líu tới bà ta.

Nàng nghĩ, không lâu nữa mình có thể tìm được đáp án rồi.

Triệu Quy Nhạn nhìn hắn, mi mắt cong cong: “Ta cũng sẽ không để ai làm hại ngài.”

Tống Thái hậu đã cướp mất tỷ tỷ nàng, nàng sẽ không để bà ta hủy hoại gia đình của nàng…

***

Trong Thọ An Cung, Tống Thái hậu ngồi ở vị trí cao nhất, bà ta không còn vẻ ung dung như mọi khi, mà đang kích động nhìn xuống dưới.

“Ca ca, hôm nay huynh ở lại ăn cơm với ta nhé? Hôm nay huynh được phong vương, ước mơ đã thành sự thật, chắc chắn phải chúc mừng rồi.”

Người ngồi bên dưới là Kính Quốc công - Tống Thừa Học đã “chọc giận” Cảnh Hòa đế hôm nay.

Tống Thừa Học tầm bốn mươi tuổi, không để râu trên mặt, tóc được buộc gọn gàng ngay ngắn trong mũ, trang phục chỉnh tề. Trông lão ôn hòa nho nhã, thời niên thiếu chắc hẳn tướng mạo không tầm thường.

Tống Thừa Học mỉm cười nhìn Tống Thái hậu: “Thái hậu nương nương, thần có thể tới yết kiến đã là thánh ân mênh mông cuồn cuộn rồi, sao có thể ở lại trong cung dùng bữa chứ?”

Tống Thừa Học bất đắc dĩ từ chối.

Tống Thái hậu nhíu mày, bất mãn nói: “Lâu lắm rồi ta và ca ca mới gặp nhau, ăn bữa cơm thôi mà, có vấn đề gì chứ? Ta không cần biết, hôm nay ca ca nhất định phải dùng bữa với ta. Còn bên phía Hoàng đế, lát nữa ta sẽ nói sau. Ta không tin, ai gia giữ huynh trưởng ở lại ăn một bữa cơm, hắn có thể chém ta chắc?”

Tống Thừa Học thôi cười, nghiêm khắc nói: “Thái hậu nương nương! Ngài đang nghĩ gì thế? Bệ hạ chưa bao giờ thiên vị tình riêng, không nên để ngài ấy mất lòng vì ta.”

Tống Thái hậu khinh khỉnh liếc nhìn: “Hắn là đứa ăn cháo đá bát, huynh là bác hắn, sao có thể giống những người khác được?”

Bà ta hơi uất ức trong giây lát, rầu rĩ hỏi: “Tại sao ca ca phải nói đỡ cho hắn?”

Tống Thừa Học nhìn Tống Thái hậu, bất đắc dĩ thở dài: “Bệ hạ là con trai của ngài, ngài không nên nói ngài ấy như vậy.”

Tống Thái hậu vò khăn trong tay, có phần mất tự nhiên, bèn lảng sang chuyện khác: “Minh Hàn sao rồi? Sức khỏe đã tốt hơn chưa?”

Một chủ đề khá nặng nề.

Lưng Tống Thừa Họcnhất thờicòng xuống, giọng nói đầy đau khổ: “Không khả quan lắm, nếu không có thần dược, e rằng không qua được năm nay.”

Tống Thái hậu trợn trừng hai mắt, sau hồi lâu, bà ta cúi đầu, khẽ nói: “Ca ca yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho thằng bé bằng mọi giá.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.