May là Bùi Dụ đến cứu, ta mới được nguyên vẹn bước ra khỏi phòng của Bùi Nhị. Trong lòng muốn hỏi hắn câu nói lúc nãy có ý gì, nhưng nhìn hàng mi rũ xuống của người bên cạnh, ta lại không biết mở miệng nói thế nào.
Hai người lặng lẽ bước đi, đám gia nhân xung quanh cũng không dám nhìn họ lâu. Một lúc sau, Bùi Dụ mới nhẹ giọng nói một câu xin lỗi:
“Nhị tỷ đưa ngài đến đây, ngài sợ lắm đúng không?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, trông có phần mỏng manh yếu đuối.
Ta lắc đầu: “Không sao hết, thật ra cũng không đáng sợ lắm. Hơn nữa, nàng ấy cũng chỉ là quá quan tâm ngươi thôi”. Cũng chỉ có tỷ tỷ ruột thịt mới có thể làm ra chuyện này, ta có thể hiểu được, thậm chí còn có chút ghen tị.
Do dự một lúc, ta vẫn không quên chuyện ban nãy, cẩn thận hỏi: “Cái đó… vì sao ngươi muốn lấy ta? Những lời ngươi nói trước đó…”
Bùi Dụ dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn ta, đẹp như búp bê.
“Nhị tỷ ngươi nói không sai, ta không có chí tiến thủ, cũng chẳng ôm hoài bão gì lớn lao, cả đời này e rằng cũng chỉ đến thế. Ngươi gả cho ta, chẳng khác nào tự hủy đi tương lai của bản thân.” Ta không thông minh như những nữ chính xuyên không khác, cũng không mạnh mẽ hay can đảm, chỉ là một người bình thường đến mức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839331/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.