🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lòng người dễ đổi thay, lời thề nguyện như hoa trong gương, như trăng dưới nước. Người từng nói thích ta nhất trần đời cũng đã thay đổi rồi.

“Chân giò cũng không cho ta ăn, còn dám nói thích ta?”

Ta trơ mắt nhìn Bùi Dụ sai người mang đĩa chân giò thơm phức kia đi, giận mà không dám nói.

Chàng ngồi xuống mép giường, nâng đầu ta đặt lên đùi, tay xoa bụng ta, dịu dàng trách móc: “Thê chủ lúc nào cũng tham ăn, cứ ăn uống không tiết chế như thế, lát nữa lại ôm bụng kêu đau cho mà xem.”

Ta tự biết mình đuối lý, chỉ hừ hừ vài tiếng không dám cãi lại.

Dạo gần đây, Bùi Dụ lại cao thêm một chút, bàn tay cũng thon dài hơn trước. Ta cầm lấy bàn tay chàng rồi so với tay mình. Trời ạ, *ngón tay thon dài như hành bóc, như vậy mới xứng gọi là ngón tay, còn tay ta... chỉ có thể gọi là móng heo.

Bùi Dụ khẽ cười, thu tay lại rồi đan mười ngón tay vào tay ta, cúi xuống dịu dàng chạm trán, đôi mắt đẹp kia chớp chớp, như đang câu hồn đoạt phách ta. Chàng cố tình hạ giọng hỏi:

“Hôm nay thê chủ dùng bữa cùng công tử Nhược Tố à? Hai người đã nói những gì thế?”

Chàng hỏi như vậy làm ta thấy không ổn lắm, nhưng vì chìm đắm trong sắc đẹp không thể thoát ra, cũng không nỡ đứng dậy. Mơ mơ màng màng đáp lại:

“Ta nghe nói phường bên có quán điểm tâm mới mở nên ghé thử, đúng lúc đi ngang qua Hương Hương Lâu. Nhược Tố ngồi trên lầu hai gọi ta lên uống trà. Ta nói không có tiền, không đi. Hắn nói mời ta ăn, ta hỏi ăn quán nào?”

Bụi Dụ sờ từ mặt xuống cổ ta, “ừm” một tiếng.

Ta thấy hơi nhột, rụt cổ lại: “Bọn ta ngồi đối diện nhau, cách xa lắm, cũng chẳng nói gì nhiều. Hơn nữa còn có Mộc Hoàn đi theo, chàng không tin thì hỏi nàng ấy đi.”

Mộc Hoàn là thị vệ mà Bùi Dụ đưa đến, để bảo hộ cho ta (dù ta cảm thấy hoàn toàn không cần thiết),nhưng ý tốt của chàng ta vẫn ghi nhớ trong lòng.

Mộc Hoàn ở cạnh ta thì lầm lì ít nói chẳng hé nửa lời, nhưng đến chỗ Bùi Dụ thì cái miệng bép xép không ngừng, chuyện nhỏ như hạt vừng của ta cũng bị mách lẻo hết cho chàng. Giống giám sát hơn là bảo hộ.

Ta biết rõ nhưng cũng chẳng để tâm, dù sao Mộc Hoàn có ích là được rồi. Tính ta vốn qua loa đại khái đâu phải ngày một ngày hai. Cũng vì thế mà trong phủ lan truyền tin đồn nói ta bị hoàng phu bắt chẹt trong lòng bàn tay. Nghe xong ta chỉ muốn phản bác ngay.

Nói bậy!

Rõ ràng trong phủ ta mới là người quyết định! Ta bảo Bùi Dụ đút nho cho ta, chàng nào dám đưa quýt?

Thế có lợi hại không?

“Nhưng mà ta muốn nghe chính miệng thê chủ nói cơ~” Bùi Dụ kéo dài giọng, vừa làm nũng vừa dụ dỗ, cọ cọ má vào mặt ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như đậu hũ non kề sát, đôi môi đỏ hồng trông thật khiến người ta muốn hôn.

Ta liền “chụt” một miếng, chép môi rồi đáp: “Hắn hỏi ta dạo này sống có tốt không, rồi hỏi cả chàng nữa. Hắn bảo ở lại Hương Hương Lâu buồn chán lắm, rất ghen tị với chàng, muốn kết giao bằng hữu và đến thăm chàng, nhưng vì thân phận cao quý nên hắn không dám.”

Bùi Dụ trầm mặc nhìn ta, trong lòng bàn tay còn vân vê một lọn tóc của ta, nhẹ giọng hỏi: “Vậy…thê chủ đã trả lời thế nào?”

“Ta bảo cả hai chúng ta đều ổn. Nếu hắn buồn chán thì có thể ra ngoài đi dạo, không thì mua thoại bản đọc giết thời gian. Hắn không dám tới cũng chẳng sao, lần sau ta dẫn chàng đến Hương Hương Lâu, ba chúng ta có thể cùng chơi bài. Dạy hắn xong, sau này hắn có thể chơi cùng người khác.”

“Rồi ta còn giới thiệu cho hắn mấy cuốn thoại bản, nhưng có vẻ hắn không thích lắm, sau đó cũng không nói gì thêm.”

Bùi Dụ phì cười, chu môi hôn ta một cái, cười híp mắt: “Thê chủ thật đáng yêu.”

Chắc trên đời này chỉ có mỗi chàng thấy ta đáng yêu thôi.

Thiếu niên đẹp đẽ như tiên giáng trần, chỉ tiếc là mắt nhìn có chút… vấn đề.

————————

Nói ra chắc các ngươi không tin, tuy cưới nhau lâu như vậy, nhưng ta và Bùi Dụ vẫn chưa viên phòng.

Không phải do chàng không được, chàng rất được, ta biết rõ điều đó.

Vấn đề chủ yếu nằm ở ta. Chàng gả cho ta khi mới mười lăm tuổi, ta đây là một người kế thừa chủ nghĩa xã hội, thực sự không thể nào gặm nổi mầm non này, thế nên ta đã hẹn với chàng là đợi trưởng thành rồi mới khám phá triết học cuộc sống.

Lúc đầu Bùi Dụ còn vì chuyện này mà giận ta một trận, bởi vì đêm tân hôn ta đã say giấc ngay khi ngả đầu xuống gối, hơn nữa còn không quen có người bên cạnh, nửa đêm đã đạp chàng rơi xuống giường.

Chàng lay ta dậy, mắt rưng rưng hỏi ta có phải không thích chàng không, nếu không thì tại sao lại không chạm vào chàng?

Ta đang ngủ ngon lành, đành bò dậy giảng cho chàng một tiết sinh lý học, nói rằng chàng còn nhỏ, chưa phát triển toàn diện, đợi lớn rồi hãy tính.

Xác định là ta không ghét bỏ chàng, Bùi Dụ vui vẻ hẳn lên, dang tay dang chân ôm chặt ta vào lòng. Ta giãy giụa một chút, chàng liền ấm ức hỏi ta ôm thôi cũng không được sao?

Ta: Haizz, thôi được rồi.

Mỹ nam bé bỏng thì có thể có tâm tư xấu xa gì chứ? Chàng chỉ muốn hôn hôn, ôm ôm, cọ cọ vào người ta thôi mà.

Người đẹp kề bên, hôn hít cọ cọ mà vẫn giữ được tâm lặng như nước, nói thật, ta cũng bội phục chính mình.

Đêm đó, ta có cảm giác như bị một con mãng xà nóng hổi quấn chặt từng vòng, khiến ta chẳng thể ngủ ngon. Bùi Dụ còn không chịu yên, hại ta phải đọc bảng cửu chương trong đầu hết lần này đến lần khác.

… Đúng là một tiểu yêu tinh biết hành người!

Tiểu yêu tinh lại ngủ ngon vô cùng, hôm sau tinh thần phơi phới, sắc mặt hồng hào. Ngược lại ta thì uể oải héo hon, đến mức nghi ngờ không biết có phải chàng lén hút tinh khí của ta không nữa.

Nhưng mà, cưới ‘lão bà’ đúng là chuyện tốt.

Trước đây ta rất nghèo, trong phủ nhiều miệng ăn lại chỉ trông chờ vào chút bổng lộc ít ỏi. Ta từng nghĩ đến chuyện bán luôn phủ Hoàng nữ để thuê một tiểu viện sống tạm, nhưng e rằng chưa kịp thực hiện thì đã bị Nữ hoàng tóm vào cung mắng té tát rồi.

Phủ Hoàng nữ không thể động đến, phải để lại để giữ thể diện, thế nên ta đã xoay sở mọi cách, đem mấy thứ như hòn non bộ, cá chép, ngói lợp trong phủ bán rẻ hết. Rồi còn cả người hầu nữa, đừng trông chờ ta sẽ nuôi họ.

Ta không giống với Cửu Hoàng nữ ban đầu, chỉ biết đánh bóng thể diện, sĩ diện hão, nợ nần chồng chất đến đầu cũng không ngẩng nổi.

Lúc mới đến ta không tin nàng ta lại không có một xu dính túi, thế là ta bò lăn bò lóc tìm suốt mấy ngày, cuối cùng tìm thấy một cái hộp dưới gầm giường. Mở ra thấy đầy giấy trắng, ta mừng húm, tưởng nhặt được ngân phiếu, ai ngờ… Ban Giới mặt không biểu cảm nói với ta là giấy nợ.

Đồ Cửu Hoàng nữ chết tiệt!

Ta lại còn phải bán sắt vụn mà trả nợ thay nàng ta!

Ngươi hỏi Ban Giới là ai à?

Nàng là thị tùng duy nhất của ta, khi ta trèo tường Bùi phủ, chính nàng đã đỡ ta một tay.

Sau khi ta đuổi hết những người khác, trong phủ chỉ còn lại một bà cụ trông cửa, một ông lão nấu ăn, cùng với con gái của họ – Ban Giới, làm thị tùng cho ta. Ba người này trước đây đều không được Cửu Hoàng nữ xem trọng, nhưng ta lại thấy dùng họ thì yên tâm hơn.

Bốn chúng ta sống chắt chiu qua ngày, ít ra cũng không đến mức phải *ăn gió Tây Bắc. Chỉ là viện trong phủ không ai chăm sóc nên cỏ dại mọc um tùm, ta và Ban Giới đành còng lưng ra nhổ cỏ.

Ngươi hỏi vì sao ta là một Vương gia mà lại nghèo khổ đến thế ư?

Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới thấu!

Các hoàng tỷ khác đều có việc triều chính hoặc tự tìm thêm việc khác, nhân cơ hội đút túi riêng, lại còn có kẻ dưới nịnh nọt biếu xén, thế nên chẳng lo chuyện ăn uống.

Còn ta thì sao? Một là không biết làm quan, hai là chẳng thể đảm nhận được việc riêng, ba là không ai thèm để ý đến ta, vì thế mới lâm vào tình cảnh đáng thương này.

Thật sự đừng nghĩ làm Hoàng nữ là sung sướng lắm, nhìn ta đây là rõ. Cùng đường quá, ta còn phải viết thoại bản để kiếm sống, Ban Giới nhìn ta mà cảm thán: “Điện hạ vất vả rồi.”

Nhưng mà, từ khi Bùi Dụ gả qua đây, ta cuối cùng cũng thoát khỏi cái danh hộ nghèo, bước vào cuộc sống sung túc!

Chàng mang theo một hàng dài sính lễ, nhìn như con rắn tham ăn tiến vào phủ, đến mức ta muốn treo băng rôn quanh phủ Hoàng nữ, viết rằng: Hoan nghênh cán bộ xóa đói giảm nghèo đến chơi!

Không chỉ có vẻ ngoài đẹp, Bùi Dụ còn biết may vá, quán xuyến, buôn bán.

Dưới chàng có mấy cửa hàng liền, tiền vào như nước, còn thường xuyên cho ta tiền tiêu vặt, nhiều hơn hẳn bổng lộc của Nữ hoàng. Nhưng mà ta cũng chẳng tiêu hết bao nhiêu, chỉ thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt, hoặc mua mấy món đồ nho nhỏ mang về cho chàng.

Bùi Dụ vui lắm, không những cho ta thêm tiền tiêu, mà còn hôn ta một cái.

Nói ra cũng hơi ngượng, nhưng mà thân hình chàng thật sự rất đẹp.

Ngày nào cũng ôm một mỹ nam quốc sắc thiên hương ngủ chung, dù chàng luôn ôm chặt ta, nhưng phải nói thật, ta vẫn rất hưởng thụ.

Chỉ là mấy ngày đầu ta không quen, có đề nghị ngủ riêng. Nhưng vừa nói được một nửa, Bùi Dụ đã lập tức xụ mặt.

Lúc chàng mặt không biểu cảm thì trông cũng khá dọa người, ta bị doạ sợ một chút.

Rồi chàng chu môi, lại gần hỏi ta tại sao. Ta bảo là chật chội quá, chàng không nói gì, chỉ ôm eo ta rầu rĩ.

Và rồi hôm sau, khi ta đi chầu về, phát hiện chiếc giường cũ đã bị thay bằng một chiếc lớn hơn.

Lớn cỡ nào ư? Đại khái là ngang với giường của Hoàng đế, đủ để ngủ chung với mấy phi tần liền.

Bùi Dụ kéo ta lại, vẻ mặt đầy mong chờ, chàng còn nói là đã lót thêm nhiều đệm mềm.

Trước đó ta đã phàn nàn rằng giường quá cứng.

Chàng bảo ta thử xem có thích không, ta đáp là thích, còn lăn một vòng trên giường. Chàng cũng học theo ta mà lăn hai vòng, sau đó ôm lấy mặt ta mà chụt hai cái, mỗi bên một cái.

Sự xa hoa này không chỉ mình ta được hưởng.

Hai ngày trước, Ban Giới còn rưng rưng nước mắt chạy tới nói với ta rằng: “May mà điện hạ gặp vận cứt chó mới cưới được Bùi tiểu công tử! Ngài ấy đến, bạc cũng đến, từ nay nô tỳ cũng không cần phải ra hồ hái sen để ăn sống qua ngày nữa!”

A di đà Phật, là ta bạc đãi nàng ấy rồi.

Thế là ta vung tay hào phóng, bảo nàng không chỉ không cần ăn sen nữa, mà đến sính lễ cưới lang quân sau này ta cũng lo hết. Nàng muốn cưới bao nhiêu người thì cưới bấy nhiêu, trái ôm phải ấp không còn là mộng tưởng!

Thế mà vừa nghe ta nói xong, Ban Giới – người đang nắm tay ta nước mắt rưng rưng – bỗng giật mình, mặt mày tái mét, lắp bắp gọi ra sau lưng ta:

“Hoàng… Hoàng phu.”

Bùi Dụ nhẹ giọng “ừ” một tiếng, bảo nàng lui xuống. Kẻ phản chủ kia lập tức chuồn mất, bỏ lại ta một mình đối mặt với tình cảnh nguy hiểm.

“Muốn cưới bao nhiêu liền cưới bấy nhiêu? Trái ôm phải ấp không còn là mộng tưởng?”

Chưa kịp quay đầu lại, Bùi Dụ đã ôm lấy ta từ phía sau, vừa nói vừa cắn tai ta, còn chậm rãi lấy khăn ra lau tay cho ta, giọng giận dỗi:

“Không cho phép nàng chạm vào người khác, nữ tử cũng không được.”

Bùi Dụ chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều là quản ta quá kỹ. Nhưng cũng không sao, ai bảo chàng vừa đẹp vừa biết làm nũng cơ chứ?

Ta không có tiền đồ mà ngã vào vòng tay thơm tho ngào ngạt của mỹ nam, còn tranh thủ cọ cọ chàng, lẩm bẩm:

“Ta đâu có nói ta muốn đâu, ta nói nàng ấy mà.”

Bùi Dụ đổi cắn thành l**m, chầm chậm quấn quýt.

Ta hơi đỏ mặt, hỏi chàng: “Chàng có phải đang muốn… cái kia không?”

Bùi Dụ hừ hừ. Giọng chàng còn dễ nghe hơn ta, hay đến nỗi chân ta mềm nhũn.

“Không… không được, đã nói là phải đợi chàng đến năm mười tám tuổi rồi.”

Bùi Dụ chu môi, hôn vành tai ta:

“Biết rồi.”

… Không, ta cảm thấy chàng hoàn toàn không biết.

————

*Ngón tay như hành bóc (葱削玉指): là một cách nói ẩn dụ trong văn học Trung Quốc để miêu tả ngón tay thon dài, trắng trẻo, mịn màng, giống như lớp vỏ của hành lá khi được bóc ra – mềm mại và sáng bóng.

Ăn gió Tây Bắclà một thành ngữ trong tiếng Việt, mang ý hình ảnh ẩn dụ, thường dùng để chỉ tình cảnh rất nghèo khổ, thiếu thốn đến mức không có gì ăn, chỉ còn biết hứng gió mà sống.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.