Thượng triều là việc ta ghét nhất kể từ khi xuyên không đến đây, nó còn khó chịu hơn cả việc ta phải nhịn đói, còn phiền hơn cả tiểu yêu tinh Bùi Dụ.
Không chỉ đơn giản là bị phạt đứng, mà đôi khi Nữ hoàng hứng lên còn tung ra vài câu hỏi để khảo nghiệm các Hoàng nữ. Ta thì dốt đặc cán mai, lần nào cũng nơm nớp lo sợ cứ như đi trên băng mỏng, còn đáng sợ hơn cả khi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm. Vì giáo viên chủ nhiệm cũng đâu có lấy tấu chương đập vào đầu ta.
Nhưng từ khi cưới Bùi Dụ, ta không còn phải đau khổ chịu đựng chuyện này nữa.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chàng đã làm một vị chủ phu trong nhà vô cùng ra dáng. Mua gia nhân mới, sửa sang vườn tược, từ trong ra ngoài đều sắp xếp gọn gàng, đồng thời còn có thể chăm sóc ta – một kẻ vô dụng bốn chi bất lực, khiến ta từ đó có thể sống như một lão gia hưởng thụ cuộc đời sung sướng.
Mỗi sáng thượng triều ta đều ngủ không dậy nổi. Trước kia, Ban Giới gõ chiêng đánh trống lật chăn của ta, suýt nữa còn thổi kèn vào tai tiễn ta đi luôn, khiến ta sáng nào cũng giật mình tỉnh dậy đầy hoảng hốt.
Hơn nữa, vì cuộc sống khó khăn, bữa sáng của ta chỉ có cháo kê với dưa muối, ngay cả một quả trứng trà cũng chẳng có mà ăn.
Ta hỏi có thịt không, Ban Giới liền mặt đơ như xác chết, lạnh lùng đáp: “Trong mơ có đấy, điện hạ lát nữa đi thượng triều thì tranh thủ nằm mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839333/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.