“Chàng không muốn đội thì đừng đội.”
Ta khẽ hắng giọng, nói đã biết, tiên sinh về phòng nghỉ ngơi đi. Bên kia, Mộc Hoàn và Ban Giới tinh ý dìu lão tiên sinh trở về phòng.
Bùi Dụ cắn môi, nghe tiếng bước chân của lão tiên sinh dần xa, nhỏ giọng hỏi ta như vậy có ổn không, người đời sẽ bàn tán sau lưng về ta mất.
"Hầy, ta còn sợ cái đó chắc? Thiên hạ chê cười ta còn ít à? Mau mau mau, chúng ta lén đi cửa sau, đừng để tiên sinh biết."
Bùi Dụ vui vẻ cười rộ lên, "Vậy, ta không đội nữa nhé?"
"Đừng đội. Bên ngoài không khí trong lành lắm, chàng cứ ru rú trong phòng hoài thì làm sao mà thở nổi!"
Thế là hai chúng ta lén lút chọn ngựa, rồi lặng lẽ rời thành.
Ngoài thành có một bãi cỏ xanh mướt, vì nằm nơi hẻo lánh nên hiếm người lui tới. Ta tình cờ phát hiện ra trong một lần lén tập cưỡi ngựa, từ đó biến nó thành căn cứ bí mật của riêng mình. Giờ thì, có thêm cả Bùi Dụ.
Trong thành đông người, cưỡi ngựa chẳng mấy khi được thoải mái. Nhưng ra ngoài thành, liền có thể tự do tung vó thỏa thích. Ta không dám phi nhanh, chỉ thong thả theo sau, nhìn Bùi Dụ từ lóng ngóng đến thuần thục, vòng tới vòng lui, khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng long lanh lấp lánh như mặt trời nhỏ, trong lòng ta bỗng thấy mãn nguyện lạ thường, cảm giác như mình vừa đạt được thành tựu to lớn.
Chàng đang phi ngựa tung tăng, thấy ta cứ chầm chậm theo sau, đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839334/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.