Tỉnh lại, ngoài trời tối đen như mực, trong phòng chỉ có một ngọn nến nhỏ được thắp lên.
Dưới ánh nến, Bùi Dụ đang ngồi may vá, đường kim mũi chỉ vô cùng thuần thục. Ta nhìn kỹ, là một cái yếm. Quả nhiên chàng lại may cho ta.
Quần áo Bùi Dụ may đẹp lắm, chất vải cũng rất tốt, mặc vào mềm mại, thoải mái vô cùng. Chàng may gì ta mặc nấy, mỗi ngày một bộ, không ngày nào trùng nhau.
Thấy ta tỉnh dậy ngồi trên giường ngơ ngác, Bùi Dụ đặt kim chỉ xuống, đi đến xoa đầu ta: “Thê chủ thấy thế nào rồi?”
Đầu óc ta vẫn còn lâng lâng, chỉ biết ngây ngốc nhìn chàng. Dưới ánh nến, tóc Bùi Dụ đen mướt như mực, làm nổi bật làn da trắng như ngọc của chàng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt long lanh, nhìn ta đầy dịu dàng và lo lắng.
Ta bĩu môi, nhào thẳng vào lòng chàng, vùi đầu vào bụng, uất ức kể khổ: "Đầu ta đau quá! Bọn họ cứ ép ta uống rượu!"
Bùi Dụ bị ta đâm ‘sầm’ một cái suýt ngã ra sau, nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay nâng cằm ta lên, nhẹ nhàng dùng mười đầu ngón tay xoa bóp hai bên thái dương cho ta.
Ta thoải mái nằm gác đầu lên đùi chàng, trở mình một cái, mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng rên hừ hừ.
Bùi Dụ vừa xoa bóp, vừa đồng tình nói: "Đúng vậy! Bọn họ thật quá đáng. Thê chủ không thích uống rượu mà vẫn ép thê chủ uống, còn dẫn thê chủ đến cái nơi đó... Hừ! Đúng là đáng ghét!"
Ta duỗi chân lăn một vòng, mặt cọ cọ lên đùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839336/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.