Trên phố mới mở một tiệm bánh bao, lúc ta đi chầu đã lần theo mùi hương mà tìm đến. Bánh bao ở đó vỏ mỏng nhân đầy, nhìn thôi đã làm ta thấy đói bụng, vội vàng bảo tiểu nhị giữ lại mấy cái, đợi ta tan triều sẽ quay lại lấy.
Sợ mang về đường xa bánh nguội mất, ta liền nhét vào trong áo ủ ấm, định đem về cho Bùi Dụ nếm thử. Vừa hay ta mua hai loại nhân khác nhau, có thể đổi vị mà ăn.
Đang hớn hở phi ngựa về nhà, đột nhiên có kẻ từ đâu lao ra chắn ngay trước ngựa, mắt thấy vó ngựa sắp giẫm lên người hắn, ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
May thay Mộc Hoàn phản ứng nhanh, ghì cương kịp thời dừng ngựa lại, ta bị dọa đến mềm cả chân, ngã lăn xuống ngựa, chưa kịp hỏi tại sao lại muốn tìm đường chết, người kia đã ngẩng đầu lên.
Hóa ra là người quen.
“Nhược Tố đấy à? Ngươi đang làm gì thế?”
Dù gì cũng từng quen biết, ngươi đừng có vu oan cho ta nhé.
Ta ôm chặt túi bánh bao, lùi về sau một bước, ánh mắt cảnh giác.
Nhược Tố nhìn ta, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài từ má xuống cằm, chảy theo một đường hoàn mỹ như đã được định sẵn.
Hay cho một cảnh đẹp đẽ như phim truyền hình, nói khóc là khóc, không cần phải dùng đến thuốc nhỏ mắt.
Ta hỏi hắn khóc gì, có phải bị dọa sợ rồi không?
Nhược Tố liền nức nở như 'hoa Lê đái vũ’ , kể rằng Hương Hương Lâu đã đóng cửa, hắn không còn chỗ dung thân. Ta đáp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839337/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.