Đúng rồi, suýt nữa thì quên kể cho mọi người biết ta và Nhược Tố quen nhau thế nào. Thực ra, chuyện là thế này...
Vào ngày thứ ba sau khi Bùi Dụ gả cho ta, theo phong tục, ta phải đưa chàng về nhà thăm người thân. Hôm ấy, lòng ta căng như dây đàn, bởi vì ngồi quanh bàn ăn toàn là những nhân vật ta không dám đắc tội.
Bùi Thừa tướng thì không cần nói, thâm sâu khó lường, cơ trí quỷ quyệt (dù ta biết dùng từ này để miêu tả nhạc mẫu đại nhân có hơi thất lễ, nhưng tin ta đi, trong trường hợp này, đó chính xác là lời khen).
Bùi Đại tỷ, lạnh lùng thâm sâu;
Bùi Nhị tỷ, giết người như ngóe;
Bùi Tam tỷ, trí tuệ gần như yêu nghiệt;
Bùi Tứ tỷ, thù dai vô đối;
Bùi Ngũ tỷ, sắc sảo, không dễ chọc;
Ta, run lẩy bẩy.
Nguyên cả một gia đình như vậy, e rằng chỉ có phụ thân chàng – Việt phu lang cùng mấy vị tỷ phu là trông có vẻ hiền lành thân thiện hơn đôi chút. Việt phu lang còn dịu dàng an ủi ta đừng sợ, người nhà họ thực ra đều rất thích ta.
Ta ngoài mặt gượng cười, mà tim trong ngực thì đập như trống trận.
Nếu đây gọi là thích, vậy thế nào mới là ghét?
Việt phu lang dường như đọc được suy nghĩ của ta, mỉm cười giải thích: “Người mà họ ghét, chẳng bao giờ được phép lảng vảng trước mặt họ đến lần thứ hai đâu.”
Bùi Dụ có vài phần giống phụ thân mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như đong đầy sương khói. Nhưng nếu Việt phu lang mang vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839339/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.