Hình như Trần phủ thật sự không dám động vào Bùi gia, nhờ vậy ta cũng được thơm lây, không ai dám đến gây chuyện.
Bên phía Trần Quý Quân cũng im lặng, triều đình có người đề nghị tuyển tú, chắc chuyện đó đủ khiến hắn ta bận rộn rồi.
Chuyện Trần gia tưởng chừng đã kết thúc, ai ngờ ngày hôm sau, Nhược Tố đợi ta sẵn trên đường về sau buổi chầu, kéo tay ta rồi dúi vội một hộp điểm tâm, nói là hắn tự tay làm để cảm tạ ơn cứu mạng.
Ta nói hắn cảm ơn nhầm người rồi, người giải vây là Mộc Hoàn, còn thế lực là mượn của Bùi gia, ta chỉ đứng ngoài la hét ầm ĩ, chẳng giúp được gì cả.
Nhưng Nhược Tố lại nhất quyết không nghe, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi ta có phải ghét bỏ hắn vì hắn là quan kỹ không.
Ta biết làm sao bây giờ?
Quan kỹ ở thời đại này là một nghề hợp pháp, người ta dựa vào bản lĩnh kiếm sống, hơn nữa giữa chốn đông người, nếu ta từ chối nữa thì hắn cũng khó xử.
Dù gì cũng chỉ là một hộp điểm tâm, chẳng phải vật quý giá gì, ta đành cầm về.
Bùi Dụ vui vẻ chạy ra đón khi thấy ta về, vốn còn đang hớn hở, nhưng khi nghe ta kể nguồn gốc của hộp điểm tâm, chàng liền im lặng.
Ta quay sang nhìn, thấy chàng không nói cũng chẳng cười, chỉ ngồi yên trong bóng tối, dáng vẻ đó làm ta sởn cả gai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839340/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.