Chẳng biết cơn gió nào thổi Nữ hoàng đến, đột nhiên ban chiếu triệu ta vào cung. Ngài tiện tay chỉ về hàng mỹ nam tuấn tú đứng bên cạnh, mắt cũng chẳng buồn ngước lên, hờ hững phán một câu, “Hoàng nhi bên mình chỉ có một vị chính phu, lại chưa có con nối dõi, thật quá mức hiu quạnh. Trẫm ban cho ngươi những mỹ nhân này, cũng là để sớm có ngày khai chi tán diệp.”
Ta nghe xong, toàn thân đờ đẫn như hóa đá.
Mới hôm qua ta còn vỗ ngực tự nhủ, mình là nữ tử hiện đại, thấm nhuần tư tưởng chung thủy một lòng, tuyệt đối không ăn trong bát dòm trong nồi. Vậy mà chỉ mới hai tư canh giờ trôi qua, ta đã bị ép nhận cả đống “tiểu tam” vào phủ.
Len lén liếc nhìn vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi của Nữ hoàng, ta oán thầm: Quả nhiên lời đồn không sai!
Ai ai cũng bảo, Nữ hoàng và hoàng phu kính nhau như người xa lạ. Có lẽ vì phu thê không hòa thuận nên mới nhìn người khác hạnh phúc mà không vừa mắt, suốt ngày bận rộn ban mỹ nhân cho người này, tặng giai nhân cho người kia.
Nhưng ta thấy lạ lắm nhé, trên đời này thật sự có nhiều mỹ nhân đến thế ư? Người ta đẹp dễ dàng vậy, sao không cho ta đẹp hơn xíu nữa đi?
Thấy ta im lặng nửa ngày chưa đáp, Nữ hoàng liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết mùa đông. Ta giật nảy mình, mạnh dạn thử từ chối một chút xíu, “Khởi bẩm Bệ hạ… nhi thần có thể… không nhận được không ạ?”
Vừa dứt lời, ta lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839343/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.