Bùi Dụ cẩn thận cất bức tranh mới vẽ xong, khóa lại cùng với những cuộn tranh khác trong rương, bộ dạng trân quý như thể bên trong chứa bảo vật vậy. Ngày trời đẹp, chàng còn ôm cả rương tranh ra phơi nắng, ỗi lần nhìn sân viện toàn là tranh vẽ mình, ta đều thấy xấu hổ không chịu nổi.
Bùi Dụ vẽ rất đẹp, ngoài phong cảnh ra, chàng thích nhất là vẽ ta. Lần nào cũng họa ta như tiên nữ giáng trần, lần nào ta cũng phải nhìn kỹ vào đôi mắt xinh đẹp của chàng.
Rõ ràng trong veo sáng rực, đen trắng phân minh, nhìn kiểu gì cũng không giống như có vấn đề. Mà thái y đến bắt mạch định kỳ cũng bảo cơ thể chàng hoàn toàn khỏe mạnh.
Bùi Dụ để mặc ta nhìn, đôi mắt long lanh lấp lánh: “Thê chủ còn đẹp hơn tranh đến mấy phần, chỉ tiếc là ta sức hèn tài mọn, chỉ họa được vài phần thần thái mà thôi.”
Câu lấy lòng làm ta vui sướng, lâng lâng như trên mây.
Ta không rõ thái y có bắt mạch ra được nam tử còn cung thủ sa hay không. Mấy lần trước đều ta thấp thỏm không yên, mãi đến khi Bùi Dụ an ủi rằng không sao đâu, bệ hạ sẽ không biết được đâu, ta mới thở phào nhẹ nhõm được chút.
Cũng không biết thái y là người của Bùi phủ, hay đã bị Bùi Dụ mua chuộc rồi.
Lúc ta đang thả hồn suy nghĩ, nhìn chằm chằm vị Thái y tóc hoa râm kia, bỗng bị một đôi tay xoay mặt đi, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bùi Dụ gần trong gang tấc, chàng còn bĩu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839345/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.