🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ tháng Sáu trở đi, thời tiết ngày càng oi bức, đến tháng Bảy, tháng Tám thì trời nóng hầm hập như muốn đổ lửa.

Đến ta đứng yên cũng phải há miệng thở không ra hơi, ngay cả Nữ hoàng cũng không chịu nổi cơn nóng, dẫn theo một đoàn mỹ nam rời kinh, đến biệt viện tránh nóng. Chỉ có Trần Quý quân vì đang mang thai, không tiện đường xa mệt nhọc nên vẫn ở lại kinh thành.

Ta thật sự không hiểu nổi Nữ hoàng nghĩ gì. Nếu nói không thích Trần Quý quân thì tại sao suốt bao năm vẫn sủng ái người ta chẳng đổi thay? Mà nếu bảo bà có tình cảm thật, thì sao để mặc người ta bụng mang dạ chửa, còn mình thì ung dung dắt đám thiếp thất đi theo tránh nóng?

“Bệ hạ cưng chiều Trần Quý quân, tất nhiên cũng có mấy phần thật lòng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là để cân bằng thế cục triều đình mà thôi.” Bùi Dụ khẽ dùng ngón tay chạm vào giữa chân mày ta, “Thê chủ bận lòng suy nghĩ những chuyện ấy làm gì. Cái đầu nhỏ của ngài vẫn nên để suy nghĩ trưa nay ăn gì thì hơn.”

Trong phòng đã đặt sẵn mấy khối băng, nhưng cái nắng chói chang ngoài kia vẫn khiến ta thấy bức bối khó chịu. Bùi Dụ vừa phe phẩy quạt cho ta, vừa bóc vỏ quả vải nhét vào miệng ta.

Ta cảm giác mình bị chàng xem thường, liền phồng má, “hự” một tiếng ngoạm lấy quả vải, tiện thể cắn luôn ngón tay chàng một cái, trừng mắt phản bác: Chàng dám nói chuyện với thê chủ kiểu đó đấy hả?!

Ngón tay của Bùi Dụ bị ta gặm nhẹ như mèo con mài răng, nhưng chàng lại cứ cười mãi, còn cố ý động đậy đầu ngón tay trêu chọc đầu lưỡi ta. Ta bị dọa giật mình, vội mở miệng đẩy tay chàng ra, vừa nhai quả vải vừa phồng má trừng chàng.

Ngón tay Bùi Dụ thon dài, móng tay ửng hồng nhàn nhạt, lúc rút ra khỏi miệng ta còn vương chút tơ bạc lấp lánh.

Chàng liếc mắt nhìn, rồi trực tiếp đưa ngón tay vào miệng mình, vừa l**m ngón tay vừa nhìn chằm chằm ta không rời. Đôi mắt trong như dòng nước biếc, đuôi mắt khẽ cong, hớp hồn tựa sợi tơ mềm vương vấn giữa làn gió sương."

Ta cười tà mị: “Ngồi lên đi, tự mình động.”

(Đương nhiên là ta chỉ nói bừa.)

“Thê chủ—”

Chàng cố tình kéo dài giọng gọi ta, bị ta thẳng tay đẩy mặt ra xa, lạnh lùng từ chối, “Nóng chết đi được.”

Bùi Dụ bật cười khe khẽ, cúi đầu hôn nhẹ vào lòng bàn tay ta, cũng không trêu chọc nữa mà tiếp tục quạt mát, bóc vải cho ta ăn.

Cho lui đám hạ nhân, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người. Ta chẳng ngại ngần c** s*ch tầng tầng lớp lớp xiêm y, chỉ chừa lại một lớp voan mỏng, duỗi thẳng tay chân nằm dài tận hưởng cơn gió mát. Rõ ràng cùng một căn phòng, mà Bùi Dụ còn mặc nhiều hơn ta, lại chẳng hề thấy nóng, đầu ngón tay chạm vào còn mát dịu – chẳng lẽ đây chính là ‘băng cơ ngọc cốt’ trong truyền thuyết sao?!

Cho ta hưởng ít với!

Có lẽ vì thời tiết oi bức nên dạo gần đây khẩu vị của ta kém hẳn, chuyện này khiến Bùi Dụ lo lắng không thôi, liên tục sai nhà bếp đổi món, làm khổ các vị đầu bếp đến khốn đốn.

Còn ta thì chẳng thấy sao cả, thậm chí còn vui thầm vì gầy đi chút đỉnh.

“Mặt thê chủ chẳng còn chút thịt nào rồi.”

Bùi Dụ vu.ốt ve má ta, ánh mắt như thể là một bà cụ đang lo lắng cháu mình không chịu ăn cơm.

Ngón tay chàng lần từ má ta xuống bụng, nhẹ nhàng nhéo một cái, khiến ta ngứa ngáy, vội co người rúc vào trong.

“Thê chủ gầy đi nhiều thật.”

Hàng mi chàng khẽ chau lại, vẻ mặt lo lắng như ta đang bị mắc trọng bệnh vậy.

Mỹ nhân cau mày, nhìn mà khiến người ta đau lòng. Ta đang định vỗ về, thì mắt chàng bỗng sáng lên, hớn hở nói: “Hay là ta đưa thê chủ ra trang viên ngoại thành tránh nóng nhé? Nơi ấy tựa lưng vào núi, quanh năm có gió núi lượn lờ, ban ngày cũng mát mẻ dịu êm. Ta nhớ còn có cả suối nước nóng nữa. Thê chủ có muốn đi không?”

Càng nghe chàng nói, mắt ta càng sáng rỡ, đến khi câu cuối vừa dứt, ta đã không nhịn được mà bật người dậy, “Đi đi đi đi đi!”

Thế là Bùi Dụ lập tức sai người chuẩn bị hành lý để mai lên đường sớm.

Nữ hoàng đến hành cung tránh nóng, mỗi lần đi là mất cả nửa tháng đường, còn ra ngoại ô kinh thành thì gần hơn nhiều, chỉ một ngày là đến.

Nghĩ đến chuyện sắp được ra ngoài chơi, lại còn có suối nước nóng để ngâm, ta vui tới mức lăn qua lăn lại không tài nào ngủ nổi, nằm dài trên giường hỏi chàng, ở trang viên còn gì vui nữa không?

Bùi Dụ lắc đầu: “Ta cũng không rõ, mai đến rồi sẽ biết.”

Ta có hơi cụt hứng, “Ồ.”

“Thôi, khuya rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, thê chủ mau ngủ đi nào.”

Thấy chàng cầm chăn mỏng định đắp cho ta, ta lập tức lăn một vòng trốn vào góc giường, “Không ngủ không ngủ, ta chưa buồn ngủ mà!”

“Thê chủ—”

Chàng với tay kéo ta, ta lại lăn trái lăn phải né tránh.

Hề hề, không bắt nổi ta đâu~

Bùi Dụ chống nạnh, giả vờ giận dữ: “Thê chủ mà còn trốn nữa, ta sẽ cù lét đấy nhé!”

Chàng ở trước mặt ta chẳng khác nào hổ giấy, ta chẳng những không sợ, mà còn lè lưỡi trêu lại chàng, lêu lêu lêu~

Bùi Dụ bị ta chọc tức đến bật cười, lập tức nhào tới muốn cù ta. Nhưng ta đâu dễ đối phó thế, phản xạ của ta đã được Nữ hoàng huấn luyện kỹ càng, nhanh như chớp đã sờ được vào eo chàng.

Bùi Dụ giật bắn người, cắn môi nhịn cười: “Thê… thê chủ… ha ha đừng mà…”

Chăn mỏng trong tay chàng cũng rơi luôn xuống đất, vậy mà chàng chẳng buồn nhặt lên, còn cố nhoài người qua phản công.

Cả hai đều sợ nhột, nhưng không ai chịu thua trước. Chàng cù ta một cái, ta cấu chàng một phát, đứa nào cũng cười đến không thở nổi. Sau trận chiến *‘Ngươi khổ một nghìn, ta mệt tám trăm’, cuối cùng cả hai cùng nhau nằm vật xuống thở hồng hộc, bất phân thắng bại.

“Không chơi nữa không chơi nữa! Đi ngủ thôi!”

Ta cười đến đau cả bụng, Bùi Dụ cũng vậy. Nhưng dù có mệt đến đâu, chàng vẫn cố chấp kéo chăn đắp lên bụng ta.

Ta thật sự chịu thua chàng rồi.

Vì háo hức mong chờ chuyến đi chơi ngày mai, lại thêm trời càng ngủ càng nóng, chưa kể ta còn hơi buồn đi nhà xí nên vừa tờ mờ sáng ta đã tỉnh giấc.

Mở mắt ra liền thấy mình nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (大),chiếm đến hai phần ba chiếc giường lớn. Còn Bùi Dụ đáng thương thì bị ta chèn ép đến nằm co quắp nơi mép giường, ta còn gác cả tay cả chân lên người chàng, ấy vậy mà chàng vẫn ôm lấy cánh tay ta ngủ say sưa.

Từ trước đến nay Bùi Dụ luôn nằm ngoài rìa, bởi chàng lo ta ngủ say sẽ ngã lăn xuống giường.

Còn bản thân thì chẳng chút lo lắng gì. Chàng được tiên sinh dạy dỗ từ nhỏ, ngủ cũng phải đoan trang, không trở mình lung tung. Sau khi gả cho ta, tuy rất thích chui vào người ta, nhưng ngoài cái thói “bám dính người” ấy ra thì chẳng có tật xấu nào cả.

Cho nên, giờ muốn xuống giường thì ta chỉ còn cách… trèo qua người chàng.

Ta thử rút tay ra, nhẹ hết mức để không làm chàng tỉnh giấc. Nhưng Bùi Dụ lại ôm chặt như chó giữ xương, tay ta vừa khẽ nhúc nhích đã thấy chàng mở mắt mơ màng gọi: “…Thê chủ?”

Chàng lim dim, giọng ngái ngủ, khe khẽ gọi ta.

“Chàng ngủ tiếp đi.”

Ta nhẹ nhàng bò qua người chàng. Bùi Dụ ngơ ngác nhìn theo, tóc đen xõa rủ như thác đổ, gương mặt trắng ngần như tuyết đầu mùa.

Xinh đẹp quá chừng!

Ta không kìm được cúi xuống hôn lên má chàng một cái.

Bùi Dụ chớp chớp mắt, môi cong cong nở nụ cười ngọt ngào, ngọt đến mức tan chảy cả tim ta.

Ăn uống no nê, nhân lúc mặt trời còn chưa quá gắt, ta và Bùi Dụ cưỡi ngựa dạo một vòng ngoài thành. Đến khi cảm thấy thân nhiệt bắt đầu bốc lên, liền chui vào xe ngựa tránh nóng.

Bên trong xe ngựa đã đặt sẵn thau đá lạnh, vừa bước vào liền thấy mát rượi. Bùi Dụ lấy khăn giúp ta lau mồ hôi xong, không có gì làm bèn gọi Ban Giới ở bên ngoài vào chơi bài – tất nhiên là do ta xúi, Bùi Dụ mới sai người làm ra bộ bài đó.

Ở thời đại này, trò tiêu khiển không nhiều, mấy thứ họ hay chơi ta lại chẳng biết, mà đàn ca hội họa ta cũng dốt đặc, giờ chỉ còn mỗi trò đánh bài là có thể chơi được.

Ba người chúng ta chơi “Đấu địa chủ”, ban đầu cũng định gọi cả Mộc Hoàn vào cùng nhưng nàng ta lúc nào cũng kính trọng Bùi Dụ quá mức, đánh bài mà cứ rụt rè, không giống Ban Giới có thể thoải mái thả lỏng, dám chơi dám chịu, dám thắng cả hai người bọn ta.

Thế nhưng chơi được vài ván, Ban Giới đã không muốn chơi nữa, vì Bùi Dụ cứ âm thầm nhường ta.

Ta bảo với Bùi Dụ rằng ai cũng phải chơi bằng bản lĩnh, Bùi Dụ gật đầu đồng ý, thế rồi từ đó trở đi ta và Ban Giới không thắng nổi một ván nào nữa.

… Đúng là có cái đầu thông minh biết đếm bài thì ghê gớm lắm chắc!

Buổi trưa tìm được chỗ râm mát nghỉ ngơi ăn uống, đến chiều lại tiếp tục lên đường. Ta gối đầu lên đùi Bùi Dụ ngủ một giấc, đến khi được chàng dịu dàng gọi dậy thì đã gần đến trang viên rồi.

“Thê chủ nhìn xem.”

Bùi Dụ vén rèm xe, chỉ tay ra ngoài, “Đi thêm một đoạn nữa là tới, ở đằng kia kìa.”

Ta vội bò dậy ngó ra ngoài, chỉ thấy cảnh sắc xanh ngát nước biếc, chim hót hoa thơm, tinh thần lập tức phấn chấn, dán sát vào cửa sổ nhìn mãi không rời mắt. Từ đây có thể thấy khói bếp lững lờ vờn quanh bay lên từ thôn xóm, hoàng hôn thả những sợi nắng mướt mà, mềm mại như nhung, lặng lẽ phủ lên dòng nước sâu thẳm, thi thoảng còn vọng lại tiếng vịt trời kêu văng vẳng bên tai.

Đoạn đường này không mấy bằng phẳng, nhưng xe ngựa giảm xóc rất tốt, dưới mông còn được lót nệm dày, nên ta mới không bị xóc đến tỉnh dậy, đánh được một giấc ngon lành, tinh thần sảng khoái hẳn, còn nhẹ nhàng bóp chân giúp Bùi Dụ vì ta đã gối tê cả đùi chàng.

Ta hỏi chàng: “Chân tê thế sao chàng không gọi ta dậy?”

Bùi Dụ chỉ cười.

“Lần sau không gối lên đùi chàng nữa đâu.” Ta lẩm bẩm. Nhưng dù ta không chủ động gối đầu lên thì chàng cũng sẽ tự mình kéo đầu ta đặt lên đùi chàng mà thôi. Thật hết cách với chàng mà. (bá vương mặt cưng chiều)

Nhìn thấy trang viên hiện ra trước mắt, ta đề nghị xuống xe đi bộ một đoạn cho giãn gân cốt, Bùi Dụ dĩ nhiên đi theo.

Thị vệ dắt ngựa chậm rãi đi đằng sau, ta và Bùi Dụ tay trong tay nhàn nhã tản bộ, gió mát khẽ lùa, không khí trong lành, ta hít một hơi thật sâu, tâm trạng vui vẻ, vừa đong đưa cánh tay vừa khe khẽ hát, Bùi Dụ nghiêng đầu lắng nghe, ánh mắt chăm chú dõi theo ta không rời. Thỉnh thoảng ta bắt gặp ánh nhìn ấy, con tim lại bất giác lỡ mất một nhịp.

Tia nắng cuối ngày phủ lên, kéo bóng hai người dài đến bất tận, ta giơ hai tay lên đầu, phấn khích hỏi chàng: “Bùi Dụ, Bùi Dụ! Chàng nhìn bóng ta này, có giống tai thỏ không?”

Bùi Dụ nhìn theo, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Giống lắm!”

Bất chợt, ta nhớ lại những ngày đầu sau khi thành thân. Vì bên cạnh đột nhiên có thêm một người làm ta trằn trọc mãi chẳng thể ngủ được. Ánh trăng len lỏi qua khe màn, hắt lên bức tường ta giơ tay xuất hiện những bóng hình mờ ảo, thấy vậy ta bỗng nổi hứng tạo thành mấy cái bóng ngộ nghĩnh, còn bóp dẹt ngón tay lắc qua lắc lại giả làm rắn.

Cứ thế tự chơi một mình, ta đang khúc khích cười thì chợt nhớ tới người nằm bên cạnh, len lén quay đầu nhìn thử, liền bắt gặp đôi mắt đen láy sáng ngời của Bùi Dụ.

“…Chào?” Ta cười ngượng bỏ tay xuống, “Chàng cũng chưa ngủ à?”

Rõ ràng mới cưới không lâu, vậy mà Bùi Dụ chẳng hề tỏ ra lúng túng như ta, ngược lại còn tự nhiên dịch lại gần, tò mò hỏi ta: “Thê chủ đang làm gì thế?”

Ta hỏi chàng chưa từng chơi trò tạo bóng bằng tay bao giờ à? Bùi Dụ lắc đầu, nói chưa.

Ta liền dạy chàng giơ tay ra trước ánh trăng, “Nhìn này, đây là hình trái tim.”

“Trái tim?”

“Còn đây là cánh.”

Ta lại đan tay ra sau lưng vỗ vỗ lên xuống, “Thế nào, có giống không?”

Bùi Dụ chớp mắt nhìn ta, vụng về bắt chước theo,

“Cánh?”

…Nhớ lại khi ấy, thật đúng là quãng thời gian ngây ngô trong trẻo biết bao!

Ta giơ tay lên nhảy về phía trước hai bước, “Xem này, thỏ con đây!”

*Ngươi khổ một nghìn, ta mệt tám trăm (伤敌一千,自损八百): là thành ngữ, mang hàm ý: làm tổn hại đối phương một nghìn, nhưng chính mình cũng thiệt hại tám trăm — ý chỉ một cuộc đối đầu mà cả hai đều tổn thất, chẳng ai thực sự thắng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.