🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sân sau rộng rãi tĩnh lặng, còn trồng một hàng trúc xanh, đêm đến gió thổi qua kẽ lá khiến cả rừng trúc lao xao. Trước đó, thị vệ đã cẩn thận đốt hương xua côn trùng, đảm bảo không con rắn nào thừa cơ lẻn vào từ khung cửa sổ.

Nơi này phong cảnh trong lành, nên thỉnh thoảng cũng có động vật nhỏ lạc đường ghé thăm. Nghe quản gia trang viên kể lại, mấy hôm trước còn có chồn và cú mèo đến trộm gà ăn, có một con cú mèo đặc biệt cứ lượn lờ quanh đây mãi không chịu đi, liên tục sà xuống cả mấy hôm liền.

Nghe vậy ta liền nổi hứng, tối đến bò lên cửa sổ đợi cú mèo xuất hiện, còn Bùi Dụ thì ngồi trên ghế đọc sách.

Đợi mãi cũng chán, ta cuộn mình trong chăn, mơ màng sắp ngủ thì bất chợt nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ vang lên ngoài kia, ta lập tức trừng to mắt nhìn ra ngoài.

“Ở đằng kia.” Không biết Bùi Dụ đã đứng sau lưng ta từ khi giờ, cánh tay vòng qua người ta chỉ về phía cái bóng đen sì đang đậu trên cành cây.

Người dân nơi đây kiêng kỵ loài cú mèo, nhưng ta thì không bận tâm, nhìn một hồi mà vẫn thấy thích thú, đến khi con cú không bắt được gà nào, chán nản đập cánh bay đi mất, ta mới ôm chăn quay lại giường.

Nơi này quả thật mát mẻ hơn kinh thành rất nhiều, đặc biệt là ban đêm, nếu không đắp chăn thì sẽ lạnh. Bùi Dụ sợ ta ngủ không yên, lại đạp chăn lung tung, lỡ bị nhiễm lạnh nên trước khi đi ngủ đã cẩn thận quấn ta kín mít như một cái kén tằm, lúc ấy mới yên tâm.

Ngồi xe ngựa cả ngày cũng có chút mệt mỏi, đêm đó ta ôm chăn ngủ một giấc thật sâu, đến tận khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh lại.

“Thê chủ tỉnh rồi à?”

Mở mắt ra liền thấy Bùi Dụ, chàng đặt quyển cờ vây xuống, bước tới giúp ta thay y phục, ta lờ đờ nheo mắt làm theo động tác của chàng. Lúc mặc yếm, đầu ngón tay Bùi Dụ lướt qua bả vai ta, ta ngơ ngác nhìn chàng, chàng mỉm cười khe khẽ: “Thê chủ... hình như lại to hơn rồi.” Ánh mắt ẩn ý rõ ràng.

Sau khi mặc xong lại lấy khăn ấm giúp ta lau mặt, lúc này ta mới thật sự tỉnh táo, không cam lòng thà chết cũng không chịu thua, liền vươn tay sờ loạn lên bụng chàng, “Chàng... chàng cũng không nhỏ đâu nhé!”

Hai má Bùi Dụ ửng lên, nắm lấy tay ta rồi cúi xuống hôn lên từng ngón một.

Sau màn “giao lưu sáng sớm” đầy thú vị, ta hào hứng quét sạch bốn cái bánh bao to kèm thêm một bát cháo thịt băm. Ăn xong ta lau miệng rồi kéo Bùi Dụ đang nhìn ta thỏa mãn: “Đi, ra ngoài chơi nào!”

Ta lôi Bùi Dụ đi thay bộ y phục thoải mái rồi dắt chàng bay nhảy khắp nơi.

Gần đấy có một con suối nhỏ, dòng nước trong veo, có thể nhìn thấy từng viên sỏi nhẵn nhụi dưới đáy và đàn cá nhỏ bơi lượn qua lại, ta lập tức xắn quần lội suối bắt cá.

Nhưng Bùi Dụ đã nhanh tay kéo ta lại, sai tùy tùng xuống kiểm tra trong nước có rắn hay không trước, xác nhận không có nguy hiểm mới cho mọi người lui ra xa, đích thân đỡ ta xuống nước.

Mặt nước được nắng sưởi ấm, đáy suối toàn đá cuội tròn trịa trơn nhẵn, ta bước đi lảo đảo như chim cánh cụt, thấy Bùi Dụ vẫn đứng trên bờ, liền hỏi chàng có muốn xuống không, nước dưới này mát lắm.

Bùi Dụ đưa mắt nhìn quanh, thấy Mộc Hoàn và những người khác đã quay lưng đi, mới nhanh chóng cởi giày tất, ngồi bên bờ suối, chỉ thả đôi chân trắng nõn vào làn nước.

Ở nữ tôn quốc, đôi chân của nam tử chỉ có thể để cho thê chủ mình nhìn, trước đây Bùi Dụ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại ở bên ngoài phá lệ như vậy.

“Chàng cười gì thế?” Quay đầu lại liền thấy Bùi Dụ cười cười, có vẻ như chàng đang âm thầm vui sướng.

Chàng chống tay, ngẩng đầu hôn ta một cái, không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ giọng thì thầm: “Thê chủ thật tốt.”

Ta cũng chẳng biết mình lại chạm đúng điểm nào của tiểu công tử nữa, chỉ thấy bị chàng chằm chằm khiến lòng hư vinh ta nổi lên, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tất nhiên rồi! Để ta bắt cá cho chàng ăn.”

“Được, được.” Bùi Dụ vừa vỗ tay cổ vũ ta, vừa chống cằm nhìn ta cong đít mò cá dưới nước, thi thoảng còn vung chân đung đưa theo nhịp.

Có điều, cá ở đây trơn quá trời trơn, ta hì hục cả buổi cũng chẳng tóm được con nào, may mà túm được một con ếch xui xẻo đứng gần bờ.

“...Khụ! Ếch cũng có thịt, hương vị chẳng thua kém gì cá đâu!”

“Thê chủ nói đúng.”

“Nhưng ta không ăn đâu, từ chối ăn thịt động vật hoang dã, ta sẽ làm gương trước!”

“Thê chủ nói phải.”

Dù ta nói gì, Bùi Dụ cũng đồng tình hết mực, tiểu công tử cao quý như hóa thành “chó nhỏ trung thành” lúc nào cũng khen ta đến nở mũi.

Chẳng trách Tứ Hoàng nữ cứ nghi ngờ ta lén hạ bùa mê thuốc lú gì đó cho Bùi Dụ, đến ta cũng phải tự hỏi, có khi nào bản thân sở hữu hào quang nào đó như kiểu “mê hoặc Bùi Dụ, giảm trí thông minh” không nữa?

Bùi Dụ trước giờ chưa từng thấy ếch, lúc đầu thuận miệng gật gù đồng tình, sau lại tò mò ghé sát lại nhìn. Con ếch xanh lè ấy, hai mắt đen nhánh mở to nhìn người, trông cũng không đến nỗi xấu, không có gì đáng sợ.

Bùi Dụ dè dặt đưa đầu ngón tay ra chạm thử một cái, con ếch phình bụng kêu “ộp” một tiếng rõ to khiến chàng giật mình vội rụt tay lại.

Ta thấy chàng tỏ vẻ mới lạ như thế liền nói ếch không cắn người, có thể nghịch được, bảo chàng sờ thử cái lưng trơn mướt của nó xem.

Bùi Dụ như bị cảm giác ấy dọa cho kinh ngạc, rồi lại thử bóp nhẹ cái chân sau của con ếch, chẳng ngờ con ếch đang ngoan ngoãn kia bỗng dưng duỗi chân phóng vọt ra khỏi tay hai người, “tủm” một tiếng nhảy tõm xuống nước, nhanh như chớp bơi đi mất.

“Thì ra ếch bơi kiểu này à.” Bùi Dụ chăm chú nhìn theo, rồi phát hiện bụi cỏ bên cạnh có động tĩnh, vội gọi ta: “Thê chủ thê chủ, ở kia còn con ếch nữa kìa!”

Ta ngó qua, lập tức giữ chặt tay chàng đang định chạm vào, “Không phải ếch đâu, là cóc đấy!”

Ngay sau đó, từ trong bụi cỏ, một con cóc ục ịch nhảy ra, phơi bày trọn vẹn thân hình dưới ánh nhìn của hai người, vừa nhìn rõ, Bùi Dụ liền chau mày ghét bỏ, “Xì —— xấu quá đi.”

Chàng còn kéo tay ta, “Thê chủ, chúng ta tránh nó xa một chút đi.”

Tiểu công tử mê cái đẹp, giờ thì rõ mười mươi.

Bỏ qua con cóc chậm chạp nhảy mà chẳng có tí cảnh giác nào, ta lại túm được một con châu chấu cho Bùi Dụ xem. Bùi Dụ nép sau lưng ta, chỉ thò ra nửa cái đầu, “Thứ này trông kỳ cục quá.”

Châu chấu hoàn toàn không hợp với gu thẩm mỹ của tiểu công tử, chàng bảo ta mau ném nó đi. Ta đành thả nó về với bụi cỏ, rồi quay sang bảo: “Chàng đừng coi thường nó, nó ăn được đấy.”

“Ăn... được?”

Bùi Dụ tròn xoe mắt, khó tin hỏi: “Ai lại ăn mấy thứ như này? Mà ăn thế nào cơ?”

“Nhiều người ăn lắm.” Ta nói: “Chiên lên với dầu, nghe nói hương vị cũng được, nhưng mà ta chưa thử. Ta chỉ mới ăn bọ cạp chiên thôi.”

“...Bọ cạp?”

Bùi Dụ nghe xong rùng mình.

“Nhưng mà ta không bắt nó đâu,” ta cười, “nó có độc, ta cũng không dám động vào. Nếu bắt được thì sẽ cho chàng ăn thử.”

Nghe vậy, Bùi Dụ lắc đầu liên tục như trống bỏi, “Ta không ăn đâu. Sao thê chủ toàn ăn mấy thứ lạ lùng vậy chứ?”

Ta sờ mũi cười hì hì, “Thì ta tò mò thôi mà.”

Bọ cạp thì đã là gì? Có người còn ăn cả nhện, rết, chuột nữa kìa. Đương nhiên mấy thứ đó ta không kể ra, sợ dọa đến tiểu công tử sống trong nhung lụa.

Quanh đây có không ít côn trùng nhỏ, ta đều bắt chúng lại cho chàng xem để mở mang tầm mắt, còn cùng chàng quan sát kiến một hồi, chọc thủng cả tổ kiến, coi như mở rộng kiến thức cho chàng.

Trên đường về, ta lại nhìn thấy một tổ ong, lập tức xung phong đi lấy mật ong cho Bùi Dụ ăn, nhưng bị chàng giữ chặt lại.

“Ta không muốn ăn mật ong đâu, hay chúng ta về đi nhé? Không phải trước thê chủ bảo muốn làm món… món băng… băng kỳ lâm* gì đó cho ta ăn sao, chúng ta mau về làm thôi!” (*ý chỉ kem – "băng kỳ lâm" là cách phiên âm ice cream)

“À ừ đúng rồi, kem!”

Mỗi lần trời nóng là lại thèm món đó, trước kia chỉ động người chút thôi cũng đổ mồ hôi như tắm, thành ra cũng lười làm. Nhưng giờ trời mát mẻ hơn rồi, ta cũng phấn khởi, hăm hở chạy vào bếp lục lọi

Bùi Dụ lặng lẽ thở phào, yên lặng đi theo sau nhìn ta hì hục.

Chàng xưa nay luôn để mặc ta bày trò, nếu nói về độ nuông chiều, có khi chàng còn bỏ xa Nữ hoàng – mẫu thân ruột thịt của ta đến cả một bức Vạn Lý Trường Thành.

Trước kia ta còn lấy cả đống quả vải thiều mang từ xa về giã nát, chàng cũng không nói gì, trái lại chàng còn nhìn ta cười tít mắt trong suốt quá trình vận chuyển, không giống như Ban Giới đau thấu trời xanh đi kể lể sau lưng ta phá của.

Nhưng mà ta thật sự không cố ý phí phạm đâu, ta chỉ muốn làm nước ép vải thôi. Tuy không thành công, nhưng ta vẫn ăn hết cái đống lổn nhổn đó. Bùi Dụ còn không cho ăn, bảo hỏng rồi thì vứt đi, thế là ta đành phải lén lút ăn sau lưng chàng.

Dù nhìn hơi gớm gớm, nhưng mùi vị cũng ổn mà.

Làm kem thì chỉ cần lấy lòng đỏ trứng, cho vào thau thêm đường. Không có máy đánh trứng nên khâu đánh lòng đỏ được giao cho Mộc Hoàn – người có nội công thâm hậu, độc thân hai mươi năm, tốc độ đánh tay thần sầu. Đánh xong thì cho thêm sữa đã đun sôi, rồi nấu nhỏ lửa, sau đó mang đi đặt vào hầm băng để qua đêm, thế là món kem của ta coi như đã xong.

Nhân lúc ấy ta lại nổi hứng, đem sữa còn dư pha với lá trà đã ngâm sẵn, làm một nồi “trà sữa cổ đại phiên bản đơn giản”.

Làm xong ta mời mọi người đến thử, ai nấy nhìn nhau không dám uống trước.

“Không có độc đâu, thật mà.”

Thấy ta uống trước một ngụm, Ban Giới bèn nhắm mắt liều mạng uống một hớp, sau đó nhai nhai chép miệng, “... Vị hơi lạ, nhưng cũng... không tệ lắm?”

Ta đắc ý: “Tất nhiên rồi, ai làm cơ chứ!”

Ban Giới lén bĩu môi.

Bùi Dụ cũng nâng ly trà sữa nhấp từng ngụm nhỏ, cúi đầu nhìn cốc, ngón tay khẽ xoa vành ly, không biết đang suy nghĩ gì.

Hôm sau kem cũng đã đông, ta không đợi nổi, múc một thìa ăn thử, “Vị hơi nhạt, nhưng vẫn ổn.”

Lại xúc một muỗng đút cho Bùi Dụ, chàng chậm rãi thưởng thức, rồi kéo tay ta lại, nói: “Thê chủ có từng nghĩ đến chuyện... đem những thứ này đi bán không?”

“Bán á?” Ta ngẩn ra.

“Tuy nguyên liệu đắt đỏ, nhưng nếu bán cho giới hoàng thân quý tộc trong cung đình thì cũng có thể.”

“... Chuyện đó ta chưa nghĩ tới.” Ta chỉ lo ăn thôi.

Nhưng nếu có thể đem bán thì cũng không tệ, ta kể hết các công thức mình biết cho Bùi Dụ nghe, trong lòng bỗng cảm thấy hình như cuối cùng ta cũng tìm được chút ý nghĩa khi đến nơi này, liền hào hứng kể thêm những thứ khác.

Nào là mùa đông có thể dựng nhà kính, ra ngoài có thể đạp xe đạp, chuyện đông chuyện tây, nói loạn cả lên. Ta thì nói đến hăng say, chứ chẳng biết Bùi Dụ nghe hiểu được bao nhiêu.

“Những điều thê chủ nói, đúng là chưa từng nghe qua bao giờ.”

Bùi Dụ nhìn ta cười dịu dàng, như thể chỉ thuận miệng nói ra.

“V-vậy à…”

Ta ngượng ngùng ngồi lại, tay vân vê áo, bỗng dưng không biết có nên nói thật với chàng không.

Bùi Dụ lại nghiêng người qua, trán chạm trán ta, khẽ thì thầm: “Thê chủ không cần nói gì cả.”

Trong thoại bản, khi yêu tinh bị lộ thân phận đều phải rời đi. Bùi Dụ không dám hỏi, vì chàng không chịu nổi khả năng phải chia xa, nên chỉ giả vờ như chẳng biết gì.

“... Chỉ cần thê chủ luôn ở bên ta là đủ rồi.”

Vị kem lặng lẽ tan dần nơi đầu lưỡi, ngọt ngào và vấn vương chút mùi sữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.