🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi ta đến điện Cực Nguyên, các đại thần đã tề tựu đông đủ, ai nấy đều tay bắt mặt mừng, câu trước câu sau toàn lời có cánh. Người này tán tụng người kia một câu, người kia lại tâng bốc người nọ một lời, khen từ tổ tiên đến con cháu, từ nữ nhi đến chắt chít.

Ta đưa mắt nhìn quanh, chưa thấy bóng dáng người Bùi gia đâu, bèn lặng lẽ len qua đám đông, ngồi vào chỗ của mình. Dù sao cũng chẳng có ai tới bắt chuyện, ta ngồi thảnh thơi một mình cũng thấy dễ chịu.

Gia nhân đi qua đi lại, bày biện các món ăn nhỏ lên bàn, ta chọn món vừa mắt nhất ăn lấy lệ, ăn được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, thò đầu ra nhìn, thấy Bùi Thừa tướng dẫn theo các tỷ tỷ Bùi gia oai phong đi tới.

Trông thấy họ, ta lập tức thấy yên tâm hẳn. Không phải nói quá, người Bùi gia nổi tiếng bênh người nhà. Có các nàng ở đây, ta chưa từng bị ai bắt nạt bao giờ. Vậy nên cho dù Bùi Thừa tướng vẫn gian hiểm, các tỷ tỷ Bùi gia vẫn lạnh mặt như cũ, cũng không ngăn nổi lòng ta hăng hái bám lấy cây to tìm chỗ dựa.

Thấy ta cười toe toét chạy đến chào hỏi, Bùi Thừa tướng cũng hòa nhã chào lại, các Bùi tỷ tỷ thân hình vạm vỡ lập tức vây ta vào giữa, ta chẳng còn thấy sợ hãi co rúm như trước nữa, trái lại còn có cảm giác an toàn vững chắc hơn bao giờ hết.

“Nghe nói điện hạ nghiên cứu ra thứ băng... băng gì đó…”

“Băng kỳ lâm.” (Ice cream – kem)

“Phải, chính là thứ đó.”

Nhân lúc những người khác đang chào hỏi qua lại, Bùi Ngũ tỷ bước tới, nhướng mày hỏi, khí chất vừa anh tuấn vừa xinh đẹp.

Đương nhiên món kem kia không phải do ta tự mình nghiên cứu ra, cùng lắm chỉ là mô phỏng lại thôi, nhưng lúc này cũng khó mà giải thích, đành mặt dày thừa nhận: “Ừm, ngươi nếm thử thấy thế nào?”

Trước đó, ta đã đưa công thức cho Bùi Dụ, chàng sai người làm thử rồi mang đến Bùi phủ cho các tỷ tỷ nếm thử, cũng là để xem xét khả năng buôn bán, giá cả bao nhiêu thì hợp lý.

“Vị không tệ, chỉ là hơi nhạt, nếu ngọt thêm chút nữa thì càng ngon.” Bùi Ngũ tỷ chép miệng, “Phu lang nhà ta cũng nói ngon, không ngờ điện hạ lại nghĩ ra được món lạ như vậy.”

Ta cười hì hì, cứ coi như lời này khen ta thật đi.

Lúc này, thức ăn đã dọn lên gần hết, người cũng đến đông đủ, Nữ hoàng và Phượng quân cuối cùng cũng thong dong bước đến.

Những vị nam tử đi bái kiến Phượng quân cũng quay lại sớm hơn một bước, Bùi Dụ ngồi xuống cạnh ta, ta ghé tai hỏi nhỏ: “Đinh biểu đệ không làm khó chàng chứ?”

“Có ai bắt nạt thê chủ không?”

Không ngờ ta với Bùi Dụ lại đồng thanh cùng lúc, hai đứa nhìn nhau bật cười, ta bảo không ai bắt nạt ta cả, Bùi Dụ cũng nói mọi việc đều ổn.

Bên kia Nữ hoàng và Phượng quân đã yên vị, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ, Nữ hoàng phất tay miễn lễ, sau đó lại nói một tràng lời mở đầu, yến tiệc mới chính thức bắt đầu.

Các nam tử áo xiêm rực rỡ bước ra biểu diễn, ca vũ uyển chuyển, quân thần cùng nâng ly, một cảnh tượng vui vẻ hòa hợp.

Bùi Dụ bận bịu gắp thức ăn đút cho ta, còn ta thì chỉ việc cúi đầu ăn miệt mài, trong đó ta thích nhất là món canh thịt viên, từng viên thịt nhỏ vừa miệng.

Trên yến tiệc không thể để chén đĩa trống không, nhìn không đẹp.

Thấy bát canh của ta đã cạn, gia nhân phía sau lập tức bưng bát mới đến, nhưng tay đột nhiên run lên, một viên thịt tròn vo cùng chút nước canh trắng sữa văng thẳng vào áo ta.

Tay đang gắp thức ăn chợt khựng lại giữa không trung.

— Đến rồi!

Gia nhân kia mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống xin tội, Bùi Dụ nhíu mày định nổi giận, nhưng quay sang thấy vẻ mặt sợ hãi của ta thì lại buồn cười, nhớ tới lời ta nói sáng nay, liền dùng khăn nhẹ nhàng lau vết bẩn trên áo ta, vừa dịu dàng hỏi: “Thê chủ có bị bỏng không?”

“Không có. Canh hơi ấm, không nóng lắm. Với lại y phục ta mặc cũng dày.” Ta thẳng lưng lên, toàn thân cảnh giác, hận không thể mọc một cái ăng-ten trên đầu.

Động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Phượng quân ở phía trên, sau khi hỏi rõ đầu đuôi thì trách phạt gia nhân rồi cho lui xuống, quay sang ta mỉm cười xin lỗi: “Nô tài hậu đậu vụng về, là bản cung dạy bảo không nghiêm. Phiền điện hạ đi thay một bộ khác. Lễ Thư,”

Phượng quân gọi thị tùng thân cận bên mình, “Ngươi dẫn đường cho điện hạ.”

“Không không không cần đâu—” Ta lắc đầu nguầy nguậy, thân mình rụt lại, hận không thể dính chặt vào ghế, nếu không phải giữ thể diện, e là ta đã ôm luôn cái bàn rồi, “Không phiền đến Phượng quân, ta để thế này cũng được.”

Cuộn cuộn đoạn bị dính bẩn lại, như vậy là không thấy gì nữa.

Ta đúng là thông minh!

“Cái này…” Phượng quân hiển nhiên chưa từng gặp ai như ta, thoáng lưỡng lự quay sang nhìn Nữ hoàng.

Nữ hoàng vừa thấy ta thì lập tức nhíu chặt chân mày, giọng chẳng mấy vui vẻ: “Xem cái bộ dạng ngươi kìa! Còn không mau đi thay?”

Tứ Hoàng nữ nhân lúc nâng chén uống rượu, cười trộm đầy vẻ hả hê, ta liếc mắt lườm nàng một cái. Cười cười cười, coi chừng sặc rượu cho biết mặt!

“Còn lề mề cái gì!”

“…Tuân mệnh.”

Nữ hoàng đã lên tiếng, ta không tình nguyện đứng dậy, liếc mắt nhìn Bùi Dụ một cái, chàng nhìn lại ta với ánh mắt trấn an.

Thị tùng bên cạnh Phượng quân là Lễ Thư đã xách đèn lồng đứng đợi, thấy ta ỉu xìu không có tinh thần, hắn cũng làm như không thấy, đi trước dẫn đường. Phía sau, Mộc Hoàn tự giác đi theo.

Mọi người đều đang ở trong đại điện, giờ này trên đường nhỏ chỉ còn lại ba người bọn ta, ta cố tình đi chậm lại, thấy thị tùng phía trước cúi đầu không để ý, bèn quay người thì thầm với Mộc Hoàn: “Chúng ta trốn đi!”

Mộc Hoàn: “?”

“Thật đó, ai biết hắn muốn dẫn ta đi đâu? Ngươi cũng không thể theo ta vào phòng thay đồ được.”

Ta thì muốn để Mộc Hoàn đi cùng lắm chứ, nhưng chắc chắn Bùi Dụ sẽ không đồng ý. Trong mắt tiểu công tử nhà ta thì không phân biệt nam nữ, nói chung là ngoài chàng ra, bất kỳ sinh vật sống nào cũng không được chạm vào ta, càng khỏi nói đến chuyện vào phòng giúp ta thay y phục. Hiện tại ta chỉ có thể tự tìm cách.

Bốn phía có mấy hòn giả sơn cao thấp chồng chất, ta liếc nhìn xung quanh, vừa hay thấy một góc rẽ có lối vào, có lẽ có thể trốn tạm ở đó.

Mắt ta sáng bừng, nhân lúc thị tùng không chú ý, ta khom người, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, vèo một cái chui tọt vào trong.

Quả nhiên bên trong có một khoảng trống, chật một chút nhưng vẫn đủ chỗ cho hai người nấp.

Ta đúng là giỏi quá đi!

Thấy Mộc Hoàn vẫn còn đứng đực ngoài kia, ta thò đầu ra khỏi khe đá vẫy tay ra hiệu, ra sức mấp máy miệng: Mau vào đi! Hắn quay đầu lại là toi đó!

Thấy ta nhướng mày trợn mắt, tay chân múa may loạn xạ, Mộc Hoàn đỡ trán, cuối cùng cũng nhẹ nhàng chui vào theo.

Vừa vào đã hỏi: “Điện hạ muốn làm gì vậy?”

“Suỵt—đừng nói gì cả.”

Ta ngồi xổm trong khe núi giả nhìn ra bên ngoài, thấy thị tùng kia đã đi xa, lúc này mới vỗ ngực thở phào một hơi: “Ta không đi theo hắn đâu.”

Mộc Hoàn im lặng, hồi lâu mới hỏi: “Vậy điện hạ định thay đồ ở đâu?”

Ta nhún vai: “Không thay nữa, ta cứ ngồi đây chờ đến khi yến tiệc kết thúc.”

Mộc Hoàn: “……”

Đi được một đoạn, phát hiện phía sau yên tĩnh không một tiếng động, Lễ Thư đánh bạo quay đầu lại nhìn vị Cửu điện hạ kia, nhưng vừa xoay đầu, còn đâu ra Cửu điện hạ nữa?

Phía sau trống trơn, đến cả cái bóng người còn chẳng thấy.

Lễ Thư: “???”

Hắn hầu hạ bên cạnh Phượng quân đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào mới phải.

Mộc Hoàn im lặng thật lâu cũng không nói gì, ta ôm lấy cánh tay, tựa vào giả sơn lim dim chợp mắt, bỗng thấy ngứa ngáy trên mặt, “bốp” một cái vào má mình, “Xì—muỗi chết tiệt!”

Dám cắn ta.

Chỗ này gần hồ, muỗi đánh hơi thấy mùi liền ùn ùn kéo đến chỗ ta. Ta nhăn nhó nghiến răng nghiến lợi đuổi muỗi, mải đuổi theo một con cứ vo ve qua lại trước mặt, không để ý đã bước ra khỏi hòn giả sơn từ lúc nào.

Kết quả là muỗi chưa đập trúng, mà ngẩng đầu lên lại đụng ngay gương mặt đầy ngỡ ngàng của Lễ Thư.

“Điện hạ đây là…?”

Ta ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người: “Ôi chao, cảnh sắc chỗ này thật là đẹp quá ha ha ha ha—”

Mộc Hoàn im lặng.

Ánh mắt Lễ Thư hơi kỳ lạ, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười phụ họa: “Điện hạ nói phải…”

Quả thực hơi xấu hổ. May mà da mặt ta ngày càng dày hơn. Tổng kết lại chỉ có bốn chữ: quen rồi là được.

Cuối cùng thì ta vẫn không trốn thoát được, bị dẫn vào một gian phòng thay y phục.

Vừa bước vào phòng ta đã hít hít ngửi ngửi khắp nơi, như thể Sherlock Holmes nhập hồn, không bỏ qua bất kỳ mùi hương khả nghi nào.

Nhưng cho tới khi thay đồ xong cũng chẳng có sự cố gì xảy ra, ta cũng không có cảm giác nào như bụng dưới nóng ran, đầu óc mơ hồ. Ngược lại, vì bị muỗi đốt ngứa đến phát điên nên càng càng tỉnh táo hẳn ra.

… Phòng không có vấn đề, quần áo cũng không có vấn đề, lẽ nào ta mới là người có vấn đề?

Hóa ra cả đường đi chỉ là ta tự mình đa tình, vốn chẳng có ai muốn hại ta cả?

… Haizz! Sao lại có chút hụt hẫng là sao nhỉ?

Trên đường quay về, ta ngoan ngoãn không giở trò gì thêm, yên phận trở lại điện Cực Nguyên ngồi xuống chỗ mình, nhưng phát hiện Bùi Dụ bên cạnh không thấy đâu.

Ta quay sang hỏi gia nhân phía sau: “Hoàng phu đi đâu rồi?”

Gia nhân đáp: “Đinh Mỹ nhân mời hoàng phu ra ngoài ôn chuyện cũ. Hoàng phu có để lại lời dặn, bảo điện hạ chớ nên lo lắng.”

Vừa nghe xong là ta đã ngồi không yên, nhưng lúc này Nữ hoàng bắt đầu phát bánh trung thu cho các Hoàng nữ. Trước mặt bao nhiêu người, ta không thể ngang nhiên đứng dậy bỏ đi, đành phải nhẫn nại ngồi xuống, ra hiệu bằng ánh mắt với Mộc Hoàn.

Nhưng Mộc Hoàn cứ trơ ra như tượng, ta trừng mắt đến mức sắp co giật mà nàng vẫn không phản ứng. Giá mà Ban Giới có mặt ở đây thì tốt rồi, ít ra Ban Giới còn nghe lời ta, đâu như Mộc Hoàn chỉ biết nghe lệnh của Bùi Dụ.

Chỉ tiếc Ban Giới cũng giống ta, không thích vào cung. Vừa nghe nói phải tiến cung, là lập tức đứng ra xin miễn. Ta thật lòng muốn kéo nàng theo để cùng đồng cam cộng khổ, nhưng Bùi Dụ nói đã người đủ rồi, thế là đành phải để Ban Giới ở nhà.

Chàng còn bảo ta với Ban Giới không đáng tin, dính vào nhau chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì, thôi thì để Ban Giới ở nhà trông cửa là tốt nhất!

Bánh trung thu của Nữ hoàng còn chẳng ngon bằng bánh của Bùi Dụ bỏ tiền mời đầu bếp về làm, ta cắn lấy lệ một miếng rồi bỏ sang bên, bắt đầu bóc cua ăn.

Ăn một con lại liếc sang bên cạnh, ăn thêm một con lại liếc tiếp, đến khi đĩa cua bé xíu đã sạch trơn mà Bùi Dụ vẫn chưa quay lại.

Không lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi? Ta lo đến mức chẳng ăn nổi nữa.

Nhưng Bùi Dụ luôn nói cua có tính hàn, ngày thường không cho ta ăn nhiều, giờ chàng không ở đây, ta vừa lo vừa vui, bèn thả phanh ăn thêm một đĩa, ôm cái bụng tròn vo than thở với Mộc Hoàn: “Sao Bùi Dụ còn chưa về nữa?”

Mộc Hoàn thầm nghĩ: thần còn tưởng điện hạ không nhớ chút gì đến hoàng phu, không phải ngài đang ăn uống hăng say lắm sao?

Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Hoàng phu ắt có chừng mực. Kính xin điện hạ bớt ăn kẻo hoàng phu biết lại trách phạt hạ thần.”

Ta: “…Biết rồi.”

Dù sao cũng no rồi.

Mãi đến khi yến tiệc sắp kết thúc, vị Bùi Dụ mà Mộc Hoàn nói là “có chừng mực” ấy mới chịu quay lại, ta lập tức ghé mặt lại quan sát kỹ, hít hít mũi: “Chàng vừa tắm à?”

Trên người Bùi Dụ còn vương hơi nước và mùi hương dịu nhẹ, nghe ta hỏi, chàng nhanh chóng chớp mắt hai cái: “Y phục không cẩn thận bị bẩn, thê chủ, chúng ta về thôi.”

Hai bọn ta theo dòng người rời khỏi điện, ta hỏi: “Đinh Mỹ nhân tìm chàng có việc gì?”

“Chắc là muốn khoe khoang.”

Ta đỡ Bùi Dụ lên xe ngựa, ai ngờ vừa mới ngồi xuống, chàng đã nhào qua ôm chầm lấy ta, khẽ rên một tiếng: “Thê chủ, ta hình như… trúng thuốc rồi…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.