Mang thai càng lâu chàng lại càng vất vả, tới khi được sáu tháng, bụng của Bùi Dụ trông như một quả dưa hấu nhỏ, đôi khi còn có thể cảm nhận được thai động bên trong. Buổi tối khi đi ngủ cũng không thể nằm ngửa như trước, chỉ có thể nghiêng người mới không bị đè ép khiến nội tạng khó chịu.
Chỉ là Bùi Dụ cứ than rằng bụng tròn vo nhìn chẳng đẹp chút nào, không chịu vén áo lên để ta ngắm kỹ. Chàng cũng chẳng giống như người sắp làm phụ thân, ban đêm còn làm nũng trách móc, bảo có cái bụng chắn ngang nên không ôm ta được nữa.
Ta bèn bảo chàng nằm nghiêng quay lưng lại, rồi ta ôm lấy từ phía sau: “Vậy thì thế này nhé.”
“Nhưng ta muốn nhìn thấy thê chủ cơ…”
Chàng lại bĩu môi than thở, còn cố tình cọ qua cọ lại vào người ta, “Thê chủ mềm thật đấy.” ngón tay chàng kẹp lấy tay ta v.uốt ve qua lại, vừa ám muội vừa tình tứ.
“Thê chủ có muốn không…”
Ta không lên tiếng ngay, mãi đến khi Bùi Dụ hỏi lại lần nữa mới chôn mặt vào mái tóc của chàng, cảm thấy hai má hơi nóng, “Có nghĩ tới… nhưng chàng vẫn đang mang thai mà.”
“Thái y hôm nay bắt mạch nói không sao đâu, chỉ cần cẩn thận một chút là được.”
“Không được. Ta là hạng người cầm thú thế sao?”
Người ta mang thai mà còn không tha, loại chuyện đó ta thật sự không làm nổi.
Thế nhưng Bùi Dụ lại như sợ ta kìm nén lâu ngày sẽ bị người khác thừa cơ cướp mất— nhà khác mà rơi vào tình cảnh này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839355/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.