Mang thai được chín tháng, bụng của Bùi Dụ đã tròn căng như quả dưa hấu to, ta cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nên đặt tên gì cho đứa nhỏ này.
Thấy ta vò đầu bứt tai khổ não, Bùi Dụ bĩu môi: “Gọi gì cũng được, tên vốn dĩ cũng chỉ là một cái danh xưng thôi mà.”
Nói thế chứ, nhưng ta đâu thể đặt tên con là *Thúy Hoa được? Có điều họ của ta lại hơi khó đặt, cứ như đang luyện chữ vậy, viết cả một đống tên, nhìn cái nào cũng tạm được, chẳng có cái nào thật sự ưng ý, nghĩ mãi cũng không chọn nổi.
Nếu ta là một Hoàng nữ được sủng ái, có khi sẽ được Nữ hoàng đích thân ban tên, nhưng ta thì chưa bao giờ dám mơ tới chuyện đó. Nữ hoàng không đặt thì thôi, phụ thân của Cửu Hoàng nữ thì lại mất sớm, thế nên chuyện này đành rơi xuống đầu ta vậy.
À đúng rồi, suýt thì quên mất, ta – chính là Cửu Hoàng nữ – họ kép Lư Khâu, tên một chữ Trạm. (4 chương nữa là hết truyện mới biết được tên nữ chính (っ ˘ω˘ς) )
Vấn đề “rốt cuộc ta tên là gì” này từng khiến ta trăn trở hồi lâu. Do địa vị thân phận nên chả ai dám gọi thẳng tên ta bao giờ. Mãi đến khi ta lỡ chọc giận Tứ Hoàng nữ, nàng ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Lư Khâu Trạm, ngươi đừng có quá đáng!”
Khi ấy ta còn chưa nhận ra nàng ta đang gọi mình, ngơ ngác quay trái quay phải, đầy thắc mắc: “...Gì cơ? Ở đây làm gì có con *lừa nào? Mà lừa thì trêu gì đến ngươi?” Chọc Tứ hoàng nữ tức đến mức ngã ngửa ra sau, mắng ta đừng có giả ngu.
(*Chữ “Lư” trong họ kép của nữ chính đồng âm với “lừa”)
Ta thấy rất oan ức, ta đâu có giả ngu đâu trời?
Về sau mới biết, thì ra cái “lừa gì gì đấy” nàng ta mắng chính là đang gọi tên ta. Họ này thật đúng là hiếm thấy. Giờ đến lượt con ta sắp chào đời, ta tất nhiên cũng muốn đặt cho nó một cái tên nghe thật hay.
Bùi Dụ thấy ta nghĩ mãi không ra, liền rút cây bút trong tay ta, nói: “Nếu thê chủ vẫn chưa nghĩ ra thì để mẫu thân ta đặt tên cho nhé?”
“Vậy… có làm phiền nhạc mẫu đại nhân không?”
“Không phiền đâu, sao lại phiền được.”
Chàng cầm tờ giấy dưới tay ta lên, cầm bút hí hoáy viết thư: “Ta viết một phong thư nhờ người đưa về, mời mẫu thân, phụ thân và các tỷ tỷ nghĩ giúp một cái tên thích hợp, vậy thê chủ sẽ không cần phải lo nghĩ nữa.”
Người nhà Bùi gia ai cũng có học thức hơn ta, ta đương nhiên vô cùng vui vẻ. Nhìn chàng nhanh chóng viết xong rồi gọi người đem đi, còn ngoắc ngoắc tay gọi ta: “Thê chủ mau lại đây, mấy món đồ chơi bằng vàng chạm rỗng mấy hôm trước ta sai người làm đã xong rồi, ta còn cho làm thêm một hộp trang sức nho nhỏ, đẹp lắm đấy.”
Ta lon ton chạy tới, Bùi Dụ lấy ra một hộp đồ chơi làm bằng vàng cho ta xem. Trong đó, tinh xảo nhất là *quả cầu mạ vàng chạm khắc muôn thú, tuy nhỏ nhưng trên mặt được khắc vô số các loại chim thú sống động như thật. Trong cầu còn đặt một chiếc chuông vàng nhỏ, lắc lắc một cái thì kêu reng reng nghe thật vui tai.
Ta nghiêng người tới tựa vào Bùi Dụ, tay giơ quả cầu lên lắc qua lắc lại chơi, Bùi Dụ thì chống cằm nhìn ta, đôi mắt cong cong như vầng trăng.
Vài ngày sau, thư hồi âm từ Bùi phủ gửi đến. Đích thân Bùi Thừa tướng đặt tên cho đứa nhỏ – chỉ một chữ duy nhất: Lương.
Chữ này nam nữ đều dùng được, mà cái tên Lư Khâu Lương... Khâu Lương – Thu Lương – nghe thế nào cũng có khí chất lạnh lùng kiểu “trời trở gió, thiên hạ đại loạn”. Quả không hổ là Thừa tướng đại nhân!
(“Lư Khâu Lương” nghe gần giống “Thu Lương” (秋凉) trong tiếng Trung – tức là trời vào thu, gió se lạnh. Câu này mọi người có thể hiểu là cái tên của đứa con nó khiến người ta liên tưởng đến khung cảnh chiến loạn, khí chất bá đạo này kia)
Mười tám tháng Chín âm lịch, tiết Sương Giáng.
Mang thai tròn mười tháng, càng gần ngày sinh, ta càng hồi hộp. Ngược lại Bùi Dụ chẳng có vẻ gì là căng thẳng, còn dịu dàng trấn an ta, bảo ta đừng sợ.
Chỉ là ngoài miệng thì ta nói "được rồi, ta sẽ cố gắng", nhưng thân thể lại hoàn toàn không nghe theo. Những ngày gần đây ta ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ cần có chút gió lay cỏ động là đã như con thỏ con bị dọa giật bắn người, nhảy dựng lên, từ trên xuống dưới lúc nào cũng thấp thỏm không yên.
“Thê chủ lo cho ta, ta vui lắm. Nhưng ta lại không muốn thê chủ như vậy. Thê chủ không ăn cơm, ta sẽ đau lòng…”
——Và ngay sau khi Bùi Dụ nói ra câu này, đứa nhỏ chào đời. Có lẽ đứa bé cũng không chịu nổi cha nương cứ dính lấy nhau mãi như thế.
Lúc phát hiện nước ối đã vỡ, Bùi Dụ vẫn rất bình tĩnh. Ta thậm chí còn chẳng nhận ra được điều gì khác lạ, chỉ nghe chàng nói thèm ăn điểm tâm bên ngoài, ta liền cầm theo bạc ra ngoài mua cho chàng. Nào ngờ chân trước ta vừa bước ra khỏi phủ, sau lưng Bùi Dụ liền chau mày gọi người đỡ đẻ tới, mời luôn cả thái y ở ngoài sẵn sàng ứng biến, còn mình thì lặng lẽ bước vào phòng sinh đã chuẩn bị từ trước.
Khi nam tử sinh con, mặt mày thường nhăn nhó, đau đớn dữ dội, Bùi Dụ không muốn để ta thấy cảnh ấy.
—
Ta xách theo hộp điểm tâm vừa mới ra lò trở về phủ thì phát hiện hình như có gì đó không đúng. Ta đưa mắt nhìn mấy lượt về phía Ban Giới đang đứng canh ở cổng, “Ngươi đứng đây làm gì, cái vẻ mặt đó là sao?”
Ban Giới tặng cho ta một gương mặt chết trôi, “Điện hạ nhìn nhầm rồi, thuộc hạ rõ ràng là không có biểu cảm gì hết.”
“Thật không——” Ta vòng qua nàng định đi vào, ai dè nàng lại chắn trước mặt ta, “Ngươi làm gì đấy, tránh ra coi.”
Ban Giới đáp: “Thuộc hạ không chắn đường ngài. Chỉ là dưới đất có con sâu, thuộc hạ ra đây giẫm chết nó.”
Ta không tin, bước sang trái, nàng cũng theo sang trái. Ta vòng sang phải, nàng cũng nhích sang phải. Giờ thì ta chắc chắn rồi, nàng cố tình cản ta, không cho ta vào phủ.
Ta hỏi nàng: “Ngươi lại lên cơn gì đấy hả?” Ban Giới lại lắc đầu mím môi, không chịu nói nửa lời, cũng chẳng để ta đi qua.
Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng ta chỉ tay lên trời hét: “Nhìn kìa! Máy bay kìa!”
Ban Giới ngẩng đầu theo phản xạ. Ta nhân cơ hội nhảy vọt qua bậc cửa cao, quay lại cười hì hì trêu chọc nàng: “Haha, ngươi thua rồi!”
Ban Giới bất đắc dĩ nhún vai: “Thuộc hạ biết thế nào cũng không cản được ngài mà.”
“Ngươi chặn ta làm gì? Có chuyện gì vậy, có phải do Bùi Dụ sai ngươi không?” Trong phủ ngoài ta và cha mẹ của nàng, thì chỉ có Bùi Dụ mới có thể sai khiến được nàng ấy thôi.
Ban Giới nhún vai: “Điện hạ vào trong sẽ rõ.”
Ta nửa tin nửa ngờ bước vào, lờ mờ nghe thấy tiếng r.ên rỉ đè nén trong cổ họng, xen lẫn với giọng nam lạ hoắc: “……Hoàng phu cố lên!”
……Không thể nào?!
Ta cũng chẳng buồn suy nghĩ gì nữa, một mạch lao như bay đến phòng sinh. Quả nhiên cửa phòng đóng kín, Mộc Hoàn cùng các nha hoàn khác đang chờ bên ngoài, gia nhân liên tục mang nước nóng vào.
Bùi Dụ… chàng… chàng… sắp sinh rồi ư?!
Chân ta mềm nhũn suýt nữa quỳ luôn xuống đất, nhưng vẫn cố gắng gượng bò dậy, rồi cứ thế cắm đầu định lao vào phòng sinh lại bị một cánh tay thép vô tình chặn lại.
“Điện hạ, xin hãy chờ bên ngoài.”
Không phải chứ? Tiểu ái lang ta đang sinh con trong đó đấy!
Mộc Hoàn không thèm liếc ta: “Đây là mệnh lệnh của hoàng phu.”
Bùi Dụ à… haizzz!
Không nhìn thấy người, ta lo sốt vó như kiến bò trên chảo nóng, trong phòng chắc chắn Bùi Dụ đã biết ta về rồi, nhưng chàng vẫn không chịu lên tiếng để ta vào. Mộc Hoàn giữ đúng phận sự, ta dọa nạt dụ dỗ thế nào cũng không lay chuyển được nàng.
Ta ưỡn ngực, lấy thân phận Hoàng nữ ra đè người: “Đây là phủ Hoàng nữ, bản điện hạ nói vào là vào!”
Canh chuẩn thời điểm định lao vào, Mộc Hoàn nghiêng người, dùng chuôi kiếm chắn giữa hai ta, bản thân thì khéo léo né tránh, nhất quyết không để chạm vào người ta dù chỉ một góc áo, dõng dạc đáp lời: “Xin điện hạ cứ tùy ý trách phạt.”
… Người ta căn bản chẳng hề sợ ta!
Nghĩ lại cũng đúng, ta vốn chỉ là người thường, làm gì có cái khí thế vương giả khiến người khác vừa nhìn đã run rẩy phục tùng? Cuối cùng đành phải bám lấy khung cửa sổ, ráng chọc thủng một cái lỗ để nhìn vào.
Mộc Hoàn thấy ta làm vậy cũng không ngăn, ta mừng thầm trong bụng, nào ngờ khi ngón tay vừa chạm vào, lại phát hiện chẳng thể chọc thủng được. Cái cửa sổ này được dán bằng thứ gì vậy, sao chọc mãi không thủng?
Phim truyền hình lừa ta!
Ta nghiên cứu lớp giấy dán cửa một hồi lâu, cuối cùng cũng moi ra được một lỗ nhỏ, vừa mới ghé mắt vào thì cánh cửa phòng chợt mở ra. Quay đầu nhìn lại, một thị tỳ đỡ đẻ đã tươi cười hớn hở chạy ra báo tin mừng:
“Chúc mừng điện hạ, hoàng phu hạ sinh được một tiểu công chúa, phụ tử đều bình an.”
… Chết tiệt! Mò mẫm cả buổi, công cốc rồi!
Ta vội vàng chui vào phòng, còn không quên dặn Mộc Hoàn: “Lát nữa nhớ bịt cái lỗ đó lại, đừng để gió lùa vào sẽ cảm lạnh đấy, loại gió ấy dễ sinh bệnh nhất!”
Trong phòng có lẽ đã sinh xong được một lúc, ít nhất là mùi máu tanh không còn quá nồng. Bùi Dụ được thu xếp đâu ra đấy, sạch sẽ nằm nghỉ trên giường, còn đứa bé mới sinh đang nằm trong chiếc nôi đặt bên cạnh. Ánh mắt ta chỉ lướt qua đứa bé một lát, rồi lập tức nhào tới bên Bùi Dụ, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chàng, lo lắng hỏi: “Chàng sao rồi? Có đau lắm không?”
“Không sao cả. Làm thê chủ lo rồi.”
Sắc mặt Bùi Dụ vẫn còn hơi nhợt nhạt, giọng nói cũng yếu hơn thường ngày, thế nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười cong cong như ánh trăng non: “Vừa nãy thê chủ làm gì bên ngoài vậy? Ta nghe thấy tiếng động bên cửa sổ đó.”
Không chỉ nghe, chàng còn nhìn thấy cả cái bóng dáng lén lút của ta nữa kìa.
“Ta muốn vào xem chàng thế nào. Nhưng chàng lại không cho ta vào.”
“Thê chủ vào thì làm được gì?”
Ta… quả thật cũng không làm gì được, nhưng ta lo cho chàng mà! Ta đảo mắt, lúng túng nói: “Vào… cổ vũ chàng một tiếng?”
Bùi Dụ bật cười khúc khích, rồi bỗng hít một hơi, đưa tay ôm bụng. Ta giật mình:
“Sao vậy? Đau à? Đau bụng à?”
“Không đau nữa rồi. Thê chủ đừng nhìn, xấu lắm.”
Chàng ngang ngược đưa tay che mắt ta lại: “Đợi ta khoẻ lại rồi thê chủ hãy nhìn!”
Ta bị chàng che mắt, trong bụng lầu bầu: “Không xấu chút nào hết.”
Huống hồ Bùi Dụ liều mạng sinh con cho ta, chịu bao nhiêu khổ sở, nếu ta lại chê chàng vì chuyện này mà không còn xinh đẹp nữa… thì ta có còn là con người nữa không?
“Chàng là người đẹp nhất. Không ai sánh bằng chàng cả!”
Trong phòng tối om, nhưng ta vẫn nắm lấy tay chàng, nghiêm túc nói.
Một lúc sau Bùi Dụ mới khe khẽ lên tiếng, giọng khàn khàn: “Thê chủ, cúi đầu xuống một chút.” Ta cúi xuống.
“Thêm chút nữa.” Ta cũng nghe lời cúi thấp hơn.
Một hơi thở nhẹ nhàng phả qua mặt, đôi môi lạnh mềm của chàng chạm vào môi ta, ta chớp chớp mắt.
Đúng lúc ấy, thị tỳ đứng ngoài cửa tiến không được mà lui chẳng xong, lúng túng đứng đờ tại chỗ, vẻ mặt như hóa đá.
Dù biết quan hệ giữa điện hạ và hoàng phu rất tốt, nhưng mà… mới sinh con xong, có phải… sốt ruột quá rồi không?
Bùi Dụ liếc mắt thấy người, trong ánh nhìn có chút lãnh đạm, nhưng trông thấy nửa gương mặt ta thò ra ngoài màn, hai má chàng lập tức ửng hồng, vội vàng nằm xuống, bàn tay cũng cuống quýt rụt về như có gì ngưa ngứa.
Ánh sáng hắt vào, ta liền thấy gương mặt lúng túng của thị tỳ, đành nhẹ ho một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Vào đi.”
Bàn tay ta bị chàng chạm nhẹ một cái, Bùi Dụ cong mắt cười tinh nghịch. Ta nhân lúc không ai chú ý, vội vàng cúi đầu cắn nhẹ lên má chàng, khiến chàng ôm má bật cười khúc khích.
—
*Thúy Hoa (翠花),theo như chatgpt báo cáo thì đây là một cái tên dân dã, quê mùa, rất thường thấy trong các vùng nông thôn xưa, đặc biệt là trong các truyện cười, kịch tấu hài, hoặc lời thoại hài hước. Nó không mang ý xấu, nhưng thường được dùng như một hình mẫu tên “quê quê”, nghe là biết “cô gái làng”, giống kiểu “Mộng Lan”, “Thị Đào”, “Thị Nở” , “Thị Mầu” bên mình vậy.
*Quả cầu mạ vàng chạm khắc muôn thú
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.