Hoắc Nghiễn Trưng vừa dứt lời, Trưởng công chúa Trọng Hoa cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng tiến lên nói: “Nhị hoàng huynh, bên ngoài nhiều gió độc hay đưa Vĩnh An vào nhà đi đã.”
“Không cần, đưa Minh Châu tới đây.” Giọng nói lãnh đạm của Hoắc Nghiễm Trưng, ánh mắt càng trở nên tàn bạo hơn hết, không cho nàng ta chút mặt mũi nào trước mặt mọi người cả.
Sắc mặt của Trưởng công chúa vì tức giận mà đỏ lên ngay tức khắc.
Tuy đã biết từ sớm Hoắc Nghiễn Trưng chưa từng để các nàng vào mắt, nhưng lúc này, Hoắc Nghiễn Trưng làm thế chẳng khác gì đạp mặt mũi của Trưởng công chúa xuống bùn.
Đương nhiên Trưởng công chúa sẽ không kêu Minh Châu đến. Hôm nay là lễ cập kê của Minh Châu, không cần nghĩ cũng biết nếu gọi đến sẽ như thế nào?
Nàng ta không cho phép Minh Châu chịu nỗi nhục nhã lúc này như vậy.
Thấy nàng ta không nói lời nào, Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Trọng Hoa, trong từng ấy năm, đã bao giờ bản vương bước vào phủ của công chúa ngươi chưa?” Giọng nói lạnh băng khiến Trưởng công chúa ngây ngốc trong chốc lát. Hoắc Nghiễn Trưng tiếp lời: “Hôm nay bản vương tới là vì Vĩnh An quận chúa ở đây, chẳng phải người mời nàng ấy là ngươi sao?”
Trưởng công chúa đáp: “Là hoàng muội đưa thiếp mời khách Vĩnh An quận chúa.”
“À, ngươi mời khách.”
Ánh mắt Hoắc Nghiễm Trưng lạnh như băng, sắc mặt thâm trầm: “Thiệp ngươi là đưa đến phủ đệ bản vương để mời Vĩnh An quận chúa đến? Thế là sao? Ngươi bất mãn với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-nghien-ta-nhu-sinh-menh/2750386/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.