Chỉ cần nghe tiếng của Từ Hoàn Oánh, Chúc Chiếu đã biết thứ trong tay Minh Triển tuyệt đối chẳng phải vật gì tốt lành.
Dù nàng đã tỉnh táo, tay chân có thể cử động, nhưng thể lực vẫn chưa hồi phục, căn bản không thể chống đỡ để đứng dậy, càng không nói đến việc chạy trốn trong tình cảnh có nhiều người như thế này.
Chúc Chiếu chỉ có thể từng bước lùi lại, lưng áp vào đống cỏ khô rơi từ mái miếu đổ nát phía sau, một thanh xà ngang cắm thẳng vào lưng nàng, cho đến khi không còn đường lùi nữa, nàng mới mở to đôi mắt kinh hãi, mím chặt môi nhìn Minh Triển đang từng bước tiến tới.
Minh Triển thần sắc ung dung, biết lúc này Chúc Chiếu chẳng thể phản kháng, bèn đưa tay bóp lấy cằm nàng, ngón tay kẹp lấy quai hàm, ép nàng mở miệng. Hắn dùng miệng cắn nút bình sứ, nhổ phì sang bên, rồi từ trên cao đổ thẳng bột phấn màu xám trong bình vào miệng Chúc Chiếu.
Chúc Chiếu liều mạng lắc đầu giãy dụa, hai tay cào siết cổ tay Minh Triển, nhưng hắn không hề lay chuyển, ngược lại càng cười to dữ tợn hơn: “Đúng là một nữ nhân ngu ngốc. Phụ thân ta nói quả chẳng sai, Minh Vân Kiến với dung mạo kia quả là dễ khiến nữ tử si mê, ngoài mặt lại ra vẻ đoan chính, thật sự dễ mê hoặc lòng người. Ngươi tưởng hắn thanh cao lắm sao? Hắn chẳng qua là kẻ giỏi ngụy trang hơn người mà thôi. Biết đâu năm đó cả nhà ngươi… cũng do chính hắn sai người gi.ết c.hết!”
Vừa dứt lời, Minh Triển hung hăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786024/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.