Trong sự lặng lẽ chờ đợi của mọi người, nỗi đau đớn của Chúc Chiếu chẳng hề thuyên giảm.
Toàn thân nàng đổ mồ hôi như mưa, y phục dần bị thấm ướt. Võ Phụng căn bản không dám tiến lại gần, chỉ khi hắn đứng yên cách nàng vài bước, cảm xúc của Chúc Chiếu mới tạm ổn. Nhưng chỉ cần hắn hoặc A Yến hơi nhích lại một chút, Chúc Chiếu liền hét lên, quăng mọi thứ trong tầm tay về phía họ.
Võ Phụng thấy nàng thỉnh thoảng ho khan, vô thức lau đi máu dưới mũi, sắc mặt mỗi lúc một khó coi. Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, trời đất cũng đổi sắc.
Cuối thu gió nhiều mưa ít, một tia sét xé rách không trung, mây đen cuồn cuộn như muốn đổ mưa lớn.
Tiếng vó ngựa và tiếng mưa gần như vang lên cùng lúc. Võ Phụng đã đứng chờ ở cửa miếu rất lâu, cuối cùng cũng thấy vài con tuấn mã từ đường núi phóng tới. Người cưỡi ngựa ngoài Minh Vân Kiến và mấy tên Dạ Kỳ Quân, còn có Mộ Dung Khoan.
Cũng may có Mộ Dung Khoan, Văn Vương phủ lúc ấy bị Kim Môn Quân canh phòng, Võ Phụng lại vội kéo A Yến đi tìm Chúc Chiếu, Tiểu Tùng chưa trở về kinh, không ai có đủ thân phận tiến cung diện thánh. May sao dù nhà họ Mộ Dung hiện giờ làm thương nhân, nhưng tiểu hoàng đế vẫn nhớ tình xưa với Mộ Dung hầu gia, lại có ý chiêu mộ hậu nhân Mộ Dung nhập triều phò tá.
Mộ Dung Khoan vào cung không gặp trở ngại lớn, mới có thể đưa Minh Vân Kiến rời khỏi cung.
Minh Vân Kiến kéo dây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786025/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.