Từ khi đến Thương châu, lúc đầu Chúc Chiếu không cảm thấy điều gì khác thường. Nhưng mấy ngày sau, nàng dần nhận ra thân thể có chỗ không ổn, dường như bị chứng thủy thổ bất phục, ăn uống cũng chẳng thấy ngon miệng.
Vừa đến Thương châu, Minh Vân Kiến bận rộn xử lý chuyện của Vân gia. Cổ Khiêm cũng thuận theo ý hắn, từng bước giao sổ sách của các cửa tiệm cho Chúc Chiếu trông nom. Vì vậy ban ngày khi Minh Vân Kiến đến bến tàu xem thuyền, đến kho trà kiểm hàng, Chúc Chiếu cũng có việc để làm, không có thời gian nhớ nhung.
Sau một đợt bận rộn, Minh Vân Kiến liền đưa Chúc Chiếu đến tửu lâu nổi tiếng Thương châu thưởng thức món hải sản đặc trưng, phần nhiều là hấp giữ nguyên vị thanh đạm. Vị đó hợp khẩu Minh Vân Kiến, vốn không thích ăn quá ngọt hay quá mặn, còn Chúc Chiếu thì chỉ cảm thấy tạm được. Nhưng thấy hắn vui vẻ, nàng cũng mỉm cười phụ họa mấy câu khen ngon.
Ngoài việc đưa nàng đi ăn, Minh Vân Kiến còn đặc biệt chọn một chiếc thuyền đưa Chúc Chiếu ra biển, không đi xa, chỉ ghé qua một hòn đảo nhỏ gần đó, nghỉ lại một đêm, ngắm hoàng hôn và bình minh trên biển, rồi ngày hôm sau trở về.
Không rõ có phải do mấy ngày liền ăn hải sản không hợp khẩu hay không, sau chuyến đi về Vân phủ, Chúc Chiếu bắt đầu thấy chán ăn.
Ban đầu cũng không rõ ràng lắm, chỉ là ăn uống ít hơn, có thể do đã vào đông, thời tiết se lạnh, cơm canh để trên bàn nhanh nguội, hoặc do chứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786050/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.