“Tham kiến Hoàng thượng!”
Bá tánh lần đầu tiên nhìn thấy Thiên tử, trong lòng ai nấy đều kích động muốn chết, giống như trong nháy mắt đã được chữa khỏi bệnh, tinh thần quắc thước.
Đều đặc biệt muốn lén nhìn Sở Nam Phong, lại lo lắng trước mặt Hoàng thượng thất lễ, quả thực nghẹn c.h.ế.t mất.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ, tự nhiên cũng bao gồm Mạnh Lâm Thanh.
Trong lòng nàng tràn đầy các loại oán trách, không gì khác ngoài việc đang mắng chửi Sở Nam Phong tên cẩu nam nhân này.
Cầu phúc thì cầu phúc đi, vì sao nhất định phải đi qua y quán của nàng?
Được rồi, coi như không thể không đi qua y quán của nàng, coi như xui xẻo như vậy bị thương, nhưng có cần thiết phải vào y quán của nàng sao? Nàng không tin là người đi theo không có Thái y!
Được rồi, coi như là đã vào y quán của nàng, vì sao nhất định phải mặc long bào?
Nếu không phải long bào c.h.ế.t tiệt kia, nàng cần gì phải quỳ xuống cho tên cẩu nam nhân kia?
Mạnh Lâm Thanh trong lòng tức giận nghiến răng nghiến lợi, trên mặt bất động như núi giả chết, ngay cả câu hỏi vừa rồi của Sở Nam Phong cũng không muốn để ý tới.
Nhưng nàng không để ý tới, luôn có những thứ không có mắt nhìn.
“Hồi Hoàng thượng, Bạch đại phu có ở đây.” Một người bệnh chủ động lên tiếng, chuyện này khiến hắn kích động muốn chết.
Hắn cùng Hoàng thượng nói chuyện, chuyện này có thể để hắn khoe khoang cả đời!
Mạnh Lâm Thanh: “...”
Là tên người bệnh nào không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765092/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.