Mạnh Lâm Thanh biết tên khốn nạn kia đang nhìn mình, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ánh mắt hắn khi nhìn vào người mình.
Nhưng nàng lựa chọn làm lơ chỉ chuyên tâm làm việc của mình, dù sao bên cạnh còn có thái y đang nhìn chằm chằm, sợ mình đắc tội với long thể tôn quý.
Sở Nam Phong nhìn Bạch Tử Ngọc, cảm thấy hắn rất bình tĩnh.
Thường dân bách tính nhìn thấy đương kim thánh thượng, sao có thể không kích động?
Những thường dân bách tính bên cạnh bề ngoài thì yên tĩnh, nhưng thực chất bên trong đang dậy sóng chính là ví dụ rõ ràng nhất, nhưng Bạch Tử Ngọc lại không hề như vậy.
Sự bình tĩnh ung dung này khiến Sở Nam Phong lại càng đánh giá cao Bạch Tử Ngọc hơn một bậc.
Nhưng... có phải là quá bình tĩnh rồi không?
Trước đây, khi cải trang vi hành đến Bình An y quán, Sở Nam Phong chỉ thay đổi cách ăn mặc, mặc y phục giản dị còn khuôn mặt thì không hề động đến.
Cho nên, khuôn mặt hiện tại của hắn và lúc gặp Bạch Tử Ngọc hẳn là không có gì khác biệt.
Với dung mạo của hắn, không thể nào khiến người ta không nhớ nổi như vậy chứ?
Sở Nam Phong có chút tức giận.
Nhưng hắn không nói.
Mạnh Lâm Thanh băng bó vết thương cho Sở Nam Phong xong, liền bắt đầu viết phương thuốc.
Mỗi một bước trong đó, đương nhiên đều không thể thiếu sự giám sát của thái y.
"Lưu thái y, không có vấn đề gì chứ?" Thái hậu liếc mắt nhìn Bạch Tử Ngọc, mang theo sự không tin tưởng rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765093/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.