Tùy Phong và Tử Ngọc vốn rất lo lắng cho tâm trạng của thiếu gia nhà mình, kết quả phát hiện nàng đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào túi bạc…
Ừm, lo lắng của bọn họ quả thực có chút dư thừa.
Không đúng, nói chính xác, là cảnh giới của bọn họ vẫn không bằng thiếu gia.
Cái gì mà lo lắng thân phận bại lộ, cái gì mà kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, trước mặt lượng bạc đủ nhiều tất cả đều không phải là vấn đề.
Quả nhiên là cảnh giới của thiếu gia cao siêu!
“Chúng ta vẫn nên đi nấu trà giải nhiệt thôi.” Tử Ngọc không nhịn được nữa, dáng vẻ lo lắng trước đó của nàng giờ đây giống như một trò cười.
Tuỳ Phong cũng không biết nên nói gì, nấu trà giải nhiệt thôi!
Chờ đến khi những người bệnh trong y quán hết phấn khích, ý thức được mình còn phải khám bệnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
“Bạch đại phu, ngài mau xem giúp ta với!” Người bệnh thúc giục.
Không được đâu, Bạch đại phu là người từng băng bó cho Hoàng thượng, bây giờ còn có thể tiếp tục khám bệnh cho bọn họ sao?
Mạnh Lâm Thanh không chút do dự, cất kỹ ba trăm lượng bạc, rồi lại tiếp tục cần mẫn làm Bạch đại phu của nàng.
Con đường kiếm tiền, còn dài và gian nan.
Sở Nam Phong xông ra khỏi y quán, tức giận hậm hực trở về xe ngựa, bỏ lại một đám quan viên và tùy tùng không biết phải làm sao.
“Còn muốn tiếp tục đến chùa không?”
“Cái này… Hoàng thượng hôm nay bị thương gặp máu, đi chùa cầu phúc e là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765095/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.