“Đúng vậy, hôm nay ta đến bốc thuốc cũng tăng giá rồi!”
“Kỳ lạ thật, sao thuốc của ngươi lại tăng giá, còn thuốc của ta lại không tăng giá nhỉ?”
Vị đại phu của một y quán khác bị người bệnh đuổi theo hỏi, tiểu đồng theo sau giải thích với mọi người, nói là bất đắc dĩ mới phải tăng giá.
“Không thể trách chúng ta được, là do thương nhân dược liệu bên kia tăng giá. Hiện tại khắp nơi đều thiếu thuốc, có thể nhập được hàng đã là may mắn lắm rồi.” Tiểu đồng giải thích.
“Có một số vị thuốc là cần thiết để chữa trị dịch bệnh, chỉ cần liên quan đến những vị thuốc này thì sẽ tăng giá, còn những vị không liên quan thì y quán chúng ta tuyệt đối không tự ý thu thêm chẩn phí.”
Nghe tiểu đồng giải thích, tuy rằng dân chúng vẫn xót tiền nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hoàng thượng hạ lệnh phái người đến biên quan, dân chúng đều đã nghe nói, cho nên việc dược liệu khan hiếm cũng là chuyện sớm muộn.
Chỉ là khi rơi vào chính mình, phát hiện ảnh hưởng đến giá cả mua thuốc của mình, mới cảm thấy bực bội như vậy.
“Vậy phải làm sao đây? Cha ta phải thường xuyên đến y quán bốc thuốc, bây giờ tăng giá rồi, chẳng phải là mỗi tháng nhà ta đều không gánh nổi tiền thuốc hay sao?”
“Đại ca ta cũng phải uống thuốc hàng ngày, ôi, đừng đến lúc dịch bệnh chưa đến mà thuốc đã không còn mà uống!”
Đều là những người dân lao động bình thường, cuộc sống vốn đã chật vật, dược liệu tăng giá đối với họ ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765108/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.