Đặc biệt là vị thái y trước đó được phái đến, không có chút thành tựu nào ngược lại còn bị nhiễm dịch bệnh.
Hắn cũng là dưới sự điều trị của Bạch Tử Ngọc, mới có thể khỏi bệnh rời đi.
Kỳ thật lúc đó hắn chủ động xin ở lại giúp đỡ, nhưng lúc này Mạnh Lâm Thanh còn chưa lấy hết vắc-xin ra, tiêm đại diện cho người dân.
Nghĩ đến khả năng bị nhiễm bệnh lần nữa, nàng liền để thái y rời đi trước.
Mà bên Bạch Y Nhu, sau khi nghe nói Bình An y quán không tiếp nhận người bệnh, liền vội vàng tìm cơ hội lẻn đến.
“Cái gì, Thanh Thanh đi tới khu cách ly rồi sao?” Bạch Y Nhu sợ đến mức mặt mày tái mét, hận không thể lập tức xông thẳng tới đó, lôi đầu nữ nhi ra.
“Sao nó có thể bốc đồng như vậy, nhỡ đâu bị lây bệnh thì phải làm sao đây!”
Tính mạng của người khác, Bạch Y Nhu không quản được, trong lòng bà chỉ lo lắng cho nữ nhi của mình.
“Phu nhân người đừng sốt ruột, đã là thiếu gia nói muốn đi, vậy chắc chắn là có cách rồi.” Trương bà tử an ủi Bạch Y Nhu.
“Đó là dịch bệnh, không phải bệnh vặt gì khác, sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy?”
Bạch Y Nhu lo lắng không thôi, nhưng sự việc đã rồi, bà cũng không thể thật sự xông thẳng tới đó.
Trương bà tử an ủi hồi lâu, mãi đến khi lo lắng thời gian quá lâu khiến người phủ thừa tướng sinh nghi, Bạch Y Nhu mới bất đắc dĩ rời đi.
Từ ngày hôm đó trở đi, Bạch Y Nhu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765186/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.