Đã có tiền lệ Bạch Tử Ngọc chữa khỏi bệnh, những người bệnh được đưa ra khỏi thành sau này, cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa.
Nhưng làm mẫu thân thì chỉ biết lo lắng cho nữ nhi của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhỡ đâu Mạnh Lâm Thanh ngã bệnh thì phải làm sao, đến lúc đó ngay cả người chăm sóc nó cũng không có.
Sao Bạch Y Nhu có thể không đau lòng cho được?
Khu cách ly.
Mạnh Lâm Thanh cũng ý thức được vấn đề này, may mà việc điều trị đã tiến hành đến bước này, rất nhiều việc đều đi vào quỹ đạo, thực hiện hiệu quả hơn so với lúc ban đầu rất nhiều.
Cuối cùng dưới sự nỗ lực không ngừng của nàng, vậy mà đã kỳ tích hoàn thành việc “dập dịch”, ngay cả những người bệnh cuối cùng cũng đều được chữa khỏi.
“Trần đại nhân, tình hình hiện tại ngài cũng đã thấy, dịch bệnh này cũng không phải là không có thuốc chữa. Ta cảm thấy tiếp tục ở lại khu cách ly ngoài thành, cũng không còn ý nghĩa gì, chi bằng để ta rời đi trước?”
Đã lâu rồi không được gặp mấy đứa nhỏ, nói thật lòng Mạnh Lâm Thanh rất lo lắng cho tình hình ở nhà, muốn tận mắt chứng kiến.
Dưới mệnh lệnh rõ ràng của hoàng thượng, hiện giờ thái độ của Trần đại nhân đối với Mạnh Lâm Thanh, tốt không thể tốt hơn.
"Không thành vấn đề, Bạch đại phu, ta sẽ cho người đi sắp xếp ngay." Trần đại nhân nói, hắn ta phải nhanh chóng bẩm báo tình hình này cho Hoàng thượng, xem Hoàng thượng có sắp xếp gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765187/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.