Ngày thi cuối cùng kết thúc, Giang Dịch thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.
Cậu vốn chẳng mang theo gì nhiều, ngoài mấy bộ quần áo để thay và vài đồ dùng sinh hoạt như sạc điện thoại. Cái vali nhỏ ấy tựa như mới chính là ngôi nhà thực sự duy nhất của cậu.
Hai bên đường đều là học sinh đang đợi xe về nhà, nhiều người đến từ tỉnh ngoài, vali to đến nỗi chính họ còn không nhấc nổi.
Giang Dịch đứng trước cổng trường, mái tóc đỏ của cậu nổi bật giữa đám đông, khiến ánh nhìn của những người xung quanh không ngừng bị hút về phía ấy.
Chưa đứng được bao lâu, một chiếc BMW màu đen dừng lại trước mặt cậu, kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một hàm răng trắng sáng kèm theo tiếng chào quen thuộc:
“Chào nha bảo bối Giang Dịch!”
Người lái là Liễu Trừng còn đeo thêm cặp kính râm đen, đúng là cái đồ thích làm màu…
“Hôm nay không đi moto nữa à?” Giang Dịch đặt vali vào cốp sau xe, khẽ nhếch môi, rồi dưới ánh nhìn của mọi người chui vào ghế phụ.
“Cái giọng điệu gì đấy hả.” Liễu Trừng đạp ga, xe rú lên lao khỏi cổng trường. Hắn ngậm điếu thuốc, tàn thuốc bị gió thổi bay tán loạn, “Không phải đến đưa mày về nhà à, cái xe máy nhỏ kia sao xứng với bảo bối của chúng ta được? Dù gì cũng phải cho mày nở mày nở mặt chút chứ.”
“Nở cái đầu mày ấy…”
Giang Dịch cười nhạt, dựa lưng vào ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Sức khỏe dạo này sao rồi?” Liễu Trừng hỏi.
Giang Dịch lười biếng đáp, mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-sinh-gioi-meo-nho-cua-cau-lai-lam-nung-roi/2838882/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.