Tạ Thời Vân sững người trong chốc lát.
Có lẽ là vì vẻ mặt đỏ ửng của Giang Dịch quá không ăn khớp với lời cậu vừa thốt ra.
“Cậu… chắc chứ?” Tạ Thời Vân phản ứng chậm nửa nhịp, tức đến bật cười: “Giang Dịch, tôi cho cậu thêm một cơ hội, nói lại câu đó cho tử tế.”
Giang Dịch nuốt nước bọt.
Trước mắt cậu vẫn còn mơ hồ như phủ một lớp sương mỏng, tin tức tố đã lan ra khắp nơi, cả căn phòng chìm trong một thứ mùi hương ám muội.
“Cũng không phải là không thích… Cậu chờ tôi thêm một chút có được không…”
Giang Dịch nói năng lộn xộn, hai tay cẩn thận nắm lấy cổ tay Tạ Thời Vân, giọng đầy cầu xin.
“Chờ cái gì?” Tạ Thời Vân cười khẩy, khóe mắt nhíu lại đầy bức bối.
“Thì… chờ vài hôm nữa, bây giờ tôi vẫn chưa thể nói được…”
Giang Dịch ngồi rụt vai trên ghế, đầu gối kề sát giữa khoảng cách giữa cậu và anh.
Tạ Thời Vân giữ nguyên tư thế một lúc lâu, rồi từ từ lùi lại, cho đến khi hoàn toàn không còn tạo áp lực gì lên cậu nữa.
Anh đứng trước khung cửa sổ sát đất trong phòng sách, ánh sáng mùa đông chiếu lên người anh, mặc dù có ánh sáng đó nhưng nhìn vẫn u ám lạ kỳ.
“Giang Dịch.” Anh gọi, giọng lạnh đi thấy rõ.
Giang Dịch rụt rè ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt anh không hề có chút gợn sóng cảm xúc nào dưới luồng sáng hắt vào.
“Đến tôi cũng phải nghi ngờ, không biết cậu có phải đang chơi trò câu kéo tôi không nữa.”
Chơi trò câu kéo…
Giang Dịch còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-sinh-gioi-meo-nho-cua-cau-lai-lam-nung-roi/2838897/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.