Edit: Hyukie Lee
Mang theo tâm trạng như thế, bài thi được phát ra.
Kiều Thiều lật đến mặt sau, nhìn đề văn, tâm tình đang lưng chừng đột nhiên co lại.
——- Viết cho mẹ một bức thư.
Không hề nghi ngờ đây là loại đề đơn giản nhất, dễ viết nhất.
Loại đề này muốn lấy điểm cao rất khó, viết quá hay ngược lại không nổi bật, nhưng đối với phần lớn học sinh thì gặp được đề này ít nhất cũng có thể viết lưu loát tám trăm chữ, không cần sầu bứt tóc như đề văn nghị luận.
Đề này coi như cũng bình thường, dù là ở phòng thi cuối cùng, các bạn học cũng vui vẻ sung sướng, một bộ biểu tình nhặt được vàng.
Chỉ có Kiều Thiều…
Y nhìn chằm chằm đề bài, tứ chi như khô héo, đến bút cũng không cầm được.
Viết cho mẹ một bức thư…
Viết cho mẹ…
Mẹ…
Chóp mũi Kiều Thiều cay xè lên tận đôi mắt, y nhanh chóng lật bài thi qua, không dám liếc mắt dù chỉ một cái.
Không viết được.
Y không viết được.
Kiều Thiều dùng sức nắm bút, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Không cần nghĩ nhiều, việc cấp bách là cố gắng làm bài.
Lấy được một thành tích tốt, y mới có thể bắt đầu cuộc …
Bỗng những lời an ủi trong đầu Kiều Thiều hoàn toàn biến mất.
Xung quanh cực kì an tĩnh.
Các bạn học bắt đầu làm bài, cả khu an tĩnh như phần mộ.
Ngày thường lên lớp, trong phòng luôn mở cửa sổ.
Lúc nào giáo viên cũng giảng bài, Kiều Thiều có thể tập trung tinh thần nghe giảng, cũng không để ý sự im
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1423196/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.