Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Thẩm Mặc, không dám tin vào hai mắt của mình!
Năm phút đồng hồ!
Ở trong hoàn cảnh đen kịt, giá rét, thiếu dưỡng khí, thời gian nín thở quá năm phút mà anh bình yên vô sự?!
Thẩm Mặc lau nước trên mặt, ném một túi nilon cầm trong tay xuống hành lang, thoáng thở hổn hển, nói: “Sau khi mở tủ bát, bởi vì sức nổi đồ vật bên trong trôi ra ngoài, phía dưới rất đen, không nhìn thấy gì, tôi tìm túi nilon mất chút thời gian.”
Nói xong, thấy mọi người đều nhìn mình, anh dừng một chút, nói tiếp: “Khả năng có liên quan đến việc ăn cá, thời gian ở dưới nước dài hơn cũng không sao.”
“Thiệt hay giả?! Em cũng thử xem!” Đàm Tiếu không kịp chờ đợi nhảy vào biển nước, lập tức giật mình, lại nhảy quay về, “Đệt nước mát lắm!”
Thẩm Mặc nói: “Trước xuống nước nhớ vận động làm nóng người, nếu không nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, dễ bị chuột rút.”
“Ừm…” Đàm Tiếu cái hiểu cái không, tìm một chỗ trong hành lang, bắt đầu thực hiện động tác mở rộng lồng ngực, giơ chân làm nóng người.
Thừa Úy Tài đưa cho Thẩm Mặc một cái khăn lông khô: “Cháu mau vào phòng thay quần áo ướt sũng đi! Đừng để bị lạnh.”
Thẩm Mặc cầm khăn lau hai cái, giương mắt nhìn về phía Bạch Ấu Vi ở gác xép.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Anh cầm khăn mặt đi lên bậc cầu thang, quan sát sắc mặt của cô, hỏi: “Lo lắng?”
Bạch Ấu Vi há miệng: “… Còn… khá tốt.”
Cô lập tức phát hiện đầu lưỡi và miệng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/664950/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.