Hai hạt trân châu còn lại, 80, 90% bị Trình Thiến nhặt.
Nhưng cô biết làm thế nào? Cướp đoạt hay lục soát người? … Bất kể biện pháp nào đều có thể trở thành một cọng cỏ làm đối phương tan vỡ.
Chu Xu không muốn làm như vậy.
Bởi vì người bị đẩy vào đường cùng sẽ nổi điên.
Tô Mạn và Vu Á Thanh, Hồ Nhã từ trên lầu đi xuống, sắc mặt đều khó coi.
Chu Xu tiến lên hỏi các cô: “Có thấy Râu Xanh đi đâu không? Chỗ hắn đi rất có thể chính là căn phòng bị khóa, e rằng manh mối thông quan ở đó!”
Hồ Nhã nói: “Tốc độ của hắn quá nhanh, chờ chúng tôi chạy lên tầng ba đã không thấy hắn, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa!”
Hồ Nhã nói rất gấp, như muốn khẩn cấp giải phóng cảm xúc căng thẳng bị kiềm nén lại lúc ở tầng ba, nhiều lần cường điệu: “Hắn quá nhanh! Một bước có thể nhảy cóc qua sáu, bảy bậc thang! Giống như một quái vật! … Không phải, không đúng, hắn chính là một quái vật!”
Chu Xu không nhịn được hỏi: “Trên mặt đất không có dấu vết bị kéo lê à? Hoặc là vết chân, vết trầy, có không?”
Sắc mặt Hồ Nhã tái nhợt lắc đầu.
Tô Mạn tiếp lời, giải thích: “Thảm trải sàn ở tầng ba cũ kỹ, trước mỗi cánh cửa đều có dấu vết, không cách nào phân biệt rõ ràng.”
Cô nói xong, dừng một chút, nhìn về phía Bạch Ấu Vi: “Tôi đã đếm căn phòng, giống như tầng hai là 128 căn, mỗi căn phòng đều được kiểm tra, không tìm ra Công tước và Triệu Lan Phân.”
Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/665163/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.