Đau. Đau đầu, đau cổ.
Diệp Diệu An mở mắt ra, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề đau xót, toàn thân không chỗ nào không đau. Dưới thân lót đệm mềm, trên đỉnh đầu là chiếc giường với màn hồng mỏng, vừa mịn vừa dày.
Thần chí của nàng dần tỉnh táo lại, hóa ra tên cướp kia không g.i.ế.c nàng, mà là bắt cóc nàng. Thử cử động một chút, tay chân không bị trói buộc. Diệp Diệu An kéo chăn gấm lên nhìn, không khỏi hoảng sợ, nàng vậy mà lại đang mặc hà bí* đỏ thắm, điểm xuyết đầy châu báo, ở dưới ánh nến lấp lánh rực rỡ.
*hà bí: khăn quàng quai (một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa)
Khi nàng vừa động, bên ngoài rèm truyền đến giọng nam mềm nhẹ: “Phu nhân tỉnh rồi sao?”
Trong lòng nàng chợt động, cảm thấy âm thanh này mơ hồ có vài phần quen thuộc.
***
Lý Chuẩn xuống ca trực, vội vã giao chìa khóa trước khi ra khỏi cung, chân không ngừng nghỉ chạy đến ngõ Mễ Tượng. Tòa nhà hắn đã mua được vài năm, nhưng không thường về ở. Mấy hôm trước, đã bảo tâm phúc gấp rút dọn dẹp, không biết có ổn thỏa hay không.
Vừa bước vào cửa, tiểu phó trong nhà đã tươi cười chào đón, một đám xếp hàng theo sát nói với chủ tử: “Chúc mừng.” Lý Chuẩn dường như bị tràng cười này lây lan, giữa trán cũng giãn ra một chút ấm áp.
Có người chuẩn bị giúp hắn cởi bỏ áo, hắn liền giang tay ra. Có người giúp hắn buộc mũ, hắn liền cúi đầu. Có người bảo hắn ngậm viên kẹo, hắn liền mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-hoa-xuong-cuop-dau-chua/2719767/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.