Lương Tư trở lại quán bar, nhạc nền đã đổi sang một giai điệu khác. Vương Vũ Vi và Trần Âu vẫn ngồi trước quầy bar, khàn giọng hát hò. Vương Vũ Vi “xì” một tiếng, “Chắc chắn lại ra ngoài gọi điện cho Thanh Trạch rồi.” Lương Tư gật đầu, thẳng thắn thừa nhận. Trần Âu lên tiếng: “Lương Tư, cậu có cuồng yêu tên trí thức đó không vậy?” Lương Tư lạnh lùng đáp: “Cuồng cái gì chứ, mặt mũi anh ấy giờ sao tớ còn sắp quên mất rồi.” Đã hai tháng rồi họ không gặp nhau. Vương Vũ Vi giọng điệu không mấy vui vẻ: “Anh ấy gọi cho cậu làm gì? Định bay sang Porto tìm cậu à?” Lương Tư: “Tìm cái gì mà tìm, mai anh ấy bảo vệ luận án tiến sĩ rồi.” Trần Âu: “À, vậy thì đúng là không đến được rồi. Đó là chuyện lớn đấy, xong xuôi chắc lại phải đi ăn cơm với người nhà và thầy hướng dẫn chứ?” Lương Tư: “Chắc là vậy.” Quán bar đóng cửa, Trần Âu cảm thấy chưa đủ đô, lại tìm đến một tiệm tạp hóa nhỏ của ông chủ người Ấn Độ, mua thêm hai thùng bia địa phương Bồ Đào Nha, lảo đảo xách về nhà. Ba người uống đến hơn ba giờ sáng, Trần Âu nước mắt lưng tròng, suy tư về lẽ đời. Vương Vũ Vi cười ha hả, kể mấy câu chuyện tiếu lâm nhạt nhẽo. Lương Tư ngồi bên cạnh, mặt không đổi sắc nhìn hai người phát cuồng. Trần Âu bị Lương Tư kéo lấy, mơ màng hỏi: “Lương Tư, cậu nói bản chất của sinh tồn rốt cuộc là cái gì?” Lương Tư: “Vậy trước tiên chúng ta phải định nghĩa ‘sinh tồn’
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790132/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.