Về đến nhà, Thanh Trạch nằm dài trong phòng ngủ của mình, định gọi điện thoại cho Lương Tư, nhưng lại lo lắng làm phiền cuộc trò chuyện của cô với bạn bè, thay vào đó, anh gửi tin nhắn: 【Cô giáo Lương, thứ ba tuần sau, ngày 19 buổi tối, em có rảnh không?】 Hai mươi phút sau, Lương Tư mới trả lời: 【Có rảnh, làm gì vậy?】 Thanh Trạch: 【Đi leo tháp chuông của nhà thờ Paris, sau đó mời cô giáo Lương một bữa ăn ngon.】 Lương Tư: 【Sếp Thanh cuối cùng cũng chốt được lịch trình rồi à?】 Thanh Trạch nhìn tin nhắn, bật cười. Người ta sắp chạy mất rồi, anh sao có thể không chốt cho xong được chứ? Anh trả lời: 【Chốt rồi, ngày 18 chuyển nhà.】 Thanh Trạch ở lại Cambridge thêm một tuần nữa, vừa làm thủ tục giấy tờ ở trường, vừa nói lời tạm biệt với đồng nghiệp và bạn bè. Vẫn còn một số thủ tục chưa hoàn thành, nhưng chuyện đó để sau hãy tính – anh thật sự không thể chờ thêm được nữa. Sáng thứ hai nọ, nhân viên công ty chuyển nhà đến căn nhà mà Thanh Trạch đã ở suốt bảy năm, họ đóng gói đồ đạc một cách chuyên nghiệp, cho vào thùng, chuyển lên xe và đưa đến Paris. Công ty chuyển nhà làm việc suốt buổi sáng, Thanh Trạch tiễn họ ra cửa, rồi tự mình đạp xe đến căn tin của học viện ăn bữa trưa nhạt nhẽo. Ăn xong, anh đi dạo quanh học viện, nằm xuống bãi cỏ trước cổng. Ánh nắng buổi chiều khiến tâm trạng anh thư thái, suy nghĩ mơ màng. Mỗi khi gặp phải vấn đề chứng minh không thể giải đáp, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790135/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.