Buổi tối 11 giờ rưỡi, Lương Tư nằm trên giường đọc sách giải trí, Thanh Trạch gửi WeChat đến: 【 Ngủ chưa? 】 Lương Tư trả lời: 【 Chưa 】 Rất nhanh, Thanh Trạch gọi điện thoại lại. “Alo?” Thanh Trạch hỏi: “Ở nhà à?” “Đúng vậy, tiệc tối của Loch kết thúc rồi?” “Kết thúc rồi, anh vừa về đến nhà, viết abstract có thuận lợi không?” “Cũng tạm, hôm nay tạm thời viết xong.” Thanh âm Thanh Trạch ấm áp mà kiên định, “Cô giáo Lương đúng là cô giáo Lương.” Lương Tư khẽ hất cằm, có chút kiêu ngạo nho nhỏ, “Đương nhiên.” Giây tiếp theo lại thu lại, “Nhưng mà có được chấp nhận hay không còn chưa biết.” Thanh Trạch cười nói: “Em cứ lo nộp thôi, không cần nghĩ nhiều.” “Ừm,” cô hỏi anh, “Trưa chủ nhật đi ăn đồ Pháp được không?” “Được, có món nào muốn ăn không?” “Không có, anh nghĩ đi.” Người tài giỏi thường bận rộn, cô không có tiền. “Không thành vấn đề, anh sắp xếp.” Lương Tư trầm mặc một lát, “Thanh Trạch.” “Hửm?” Lương Tư ôm chăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh dùng nước hoa, là hãng nào vậy?” Hai giây sau, Thanh Trạch ở đầu dây bên kia khẽ cười thành tiếng. Lương Tư hơi nhíu mày, “Anh cười cái gì?” Trong ống nghe, giọng nam trầm thấp, ý cười dần dày lên, “Lương Tư, em nhớ anh à?” Âm cuối kéo dài khiến tim Lương Tư ngứa ngáy. Cô vùi nửa mặt vào trong chăn, lầu bầu nói: “Không có nhớ lắm.” Cũng chỉ là nghĩ cả buổi trưa. Thanh Trạch khẽ cười một tiếng, “Được thôi.” Lương Tư đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô ngồi dậy, tự tin chất vấn: “Thanh Trạch, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790143/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.