Lương Tư thật sự nghe thấy tiếng tí tách của giọt mưa rơi. Ở trên cơ thể của cô. Cô nhìn anh, như là phát hiện ra điều gì thú vị, khẽ bật cười. Thanh Trạch bị cô trêu đến nóng hết cả người, “Cười cái gì?” “Không có gì,” Ngón tay Lương Tư từ sau lưng anh vòng ra phía trước, chạm vào yết hầu của anh, “Muốn cắn anh.” Yết hầu của Thanh Trạch phập phồng dưới ngón tay cô, đem ngón cái đang đặt trên môi đưa đến miệng cô. Lương Tư lắc đầu, “Không phải ngón này.” Thanh Trạch lười biếng nói: “Còn kén chọn à?” Anh không nhanh không chậm đổi ngón tay, đưa ngón trỏ và ngón giữa tay trái đến bên miệng cô. Một bộ dáng mặc kệ, cô thích thì cô làm. Nhưng mà, Lương Tư vừa muốn dùng răng cắn, Thanh Trạch lại thu ngón tay về, “Đợi lát nữa chơi cái này, bảo bối.” Anh ôm Lương Tư lên giường. Lương Tư cho rằng Thanh Trạch sẽ làm gì đó, nhưng anh chỉ cúi người xuống, từng tấc từng tấc, dùng đôi môi mềm mại hôn khắp người cô, đến tóc cũng không buông tha. Anh vừa hôn, vừa hỏi cô: “Sao lại về sớm vậy?” Cô nằm trên giường, vô thức nói nhỏ nhẹ: “Làm xong rồi nói cho anh.” Tí tách. Ngoài cửa sổ thật sự có mưa. Không lâu sau, Thanh Trạch ôm lấy Lương Tư, hôn lên khóe mắt phiếm hồng của cô, trêu chọc nói: “Lê Lê, mới có mấy phút?” Lương Tư vùi mặt vào cổ anh, co chặt bụng dưới, lẩm bẩm nói ra nguyên nhân: “Em nhớ anh.” Nhớ đến phát điên. “ừ” Thanh Trạch ôm cô ấm áp, giọng nói lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790158/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.