Trên bàn đang rôm rả bàn tán. Phía đối diện đang tranh luận xem cân ở nhà có hỏng không, “Nếu không sao lại về nước hai tháng mà tăng hai mươi cân??” Bên cạnh đang hỏi, “Vậy là khen hay là chê hoa anh đào nở muộn?” Phía chéo đối diện bình luận, “Cái món xương hầm này nhiều xương quá, chẳng có mấy thịt.” Lương Tư một mình ngồi chán, lắc lắc đầu, xoay trái xoay phải. Cô thoáng nhìn giá nướng BBQ, tay chống cằm, không quay lại nữa. Anh không nói một lời đứng ở đó, hai tay buông thõng hai bên, chiếc áo hoodie màu đen hòa vào bóng đêm xung quanh. Anh hơi thu cằm,đôi mắt xinh đẹp mơ hồ lộ ra vẻ mất mát, cả người trông lẻ loi. Nhưng Tạ Thiệu đang đứng ngay bên cạnh anh, còn đang nói chuyện với anh. Cách quá xa, cô không nghe được nội dung, chỉ thấy môi mấp máy. Tạ Thiệu đã nhận ra ánh mắt của Lương Tư, hướng về phía cô khẽ nhếch khóe miệng. Hơn 9 giờ, than lửa tắt, gió cũng lạnh, nhưng thời gian vẫn còn sớm. Trước mắt là một bãi cơm thừa canh cặn, Vương Vũ Vi chợt lóe lên ý tưởng, “Có phải còn có bánh kem dâu tây không?” Nhậm Bình An: “? Em vừa nói em không ăn thêm được mà?” Vương Vũ Vi: “Nhưng bánh kem thì được.” “A đúng rồi,” Louis nói tiếng Pháp, giọng điệu bí ẩn, “Loch, Anh không phải chuẩn bị đồ ngọt sao?” Anh từ khi ngồi xuống không nói chuyện nữa, ngồi bên cạnh Lương Tư, uống nước hết ngụm này đến ngụm khác. Anh đặt ly xuống, nói với Louis: “Được, cậu đi theo tôi lấy.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790200/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.