Lương Tư nửa đêm tỉnh lại một lần. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, bị dọa đến hít một hơi —— Một cái đầu xù xù ghé vào bên cạnh mặt cô. Anh đem cằm đặt ở mép sô pha, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng tự nhiên cong lên, tư thế ngủ an yên. Anh hơi cúi đầu, tóc đen nhánh vừa mượt mà, hương bạc hà thoang thoảng bay vào hơi thở của Lương Tư. Cô nhìn kỹ, dưới cằm anh còn lót hai tay. Càng giống. Lương Tư mím môi cười trộm, ngón tay ở trên chăn cọ cọ, cô hướng phía lưng ghế sofa xê dịch một chút, muốn kéo ra một khoảng cách với cái đầu này. Đệm ghế dưới tay phập phồng, Thanh Trạch chậm rãi vén mí mắt lên. Lương Tư đánh đòn phủ đầu, “Anh ở đây làm gì?” Thanh Trạch duy trì tư thế này, đưa mặt đến trước mặt cô, nhìn ánh mắt cô ngơ ngác, còn chưa tỉnh táo lại. Anh khàn giọng nói: “Muốn nói với em một câu.” Lương Tư: “…… Vậy anh nói đi.” Nói xong mau đi đi. “Ừm…” Thanh Trạch mí mắt lại lên xuống hai lần, nếp mí lúc có lúc không, tốc độ nói chậm chạp, “Bảo bối, ngày mai nếm thử món mousse anh làm, được không?” ? Bảo cái gì bối, ai là bảo bối của anh. Lương Tư cách chăn, vô tình gạt hai tay anh xuống, “Mau đi ngủ đi, đừng ở đây dọa người.” Thanh Trạch cằm bị huých một cái, thẳng lưng lên, đôi mắt đen nhánh đột nhiên trong trẻo. Anh nhìn Lương Tư trầm mặc không nói hai giây, môi động đậy, tựa hồ lại muốn nói gì, lại bị Lương Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790201/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.