Thanh Trạch yên vị ngồi ở ghế chính, ra vẻ nhàn nhã, như thể không liên quan đến mình. Trong lòng thì đang cười thầm. “Trịnh Thuật,” anh lại gọi anh ta, “Cậu biết hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm vì cái gì không?” Trịnh Thuật nhìn quanh như thể đang nhìn một phòng toàn người xấu, người này không muốn nhìn, người kia không muốn đụng. “Không phải tiễn chúng tôi sao?” “Không phải, là mừng sinh nhật cô giáo Lương,” Thanh Trạch tặc lưỡi hai tiếng, “Có phải cậu đi tay không đến không?” Trịnh Thuật lại ngớ người, bữa cơm này rốt cuộc là thế nào đây, vừa bị lừa, giờ lại xấu hổ, haizz, thà không ăn còn hơn. Lương Tư véo nhẹ Thanh Trạch một cái dưới bàn, nói: “Trịnh Thuật, anh đừng nghe anh ấy nói bậy, hôm nay chính là tiễn mọi người, tiện thể ăn bánh kem thôi, đã nói trước rồi, không cần tặng quà.” Thanh Trạch lật bàn tay lại, bao lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, “Đúng thế, phản ứng của cậu chính là món quà tốt nhất rồi.” Trịnh Thuật nghẹn lời hai giây, buông lời hăm dọa với Thanh Trạch: “Cậu cứ đợi đấy.” “Lát nữa tôi gọi điện cho Emily, để vợ tôi mắng cậu.” Cả bàn cười rộ lên, chỉ có Vương Vũ Vi ngồi cạnh Lương Tư chú ý đến hành động nhỏ lén lút của hai người. Đôi tay kia như thể chẳng ai chịu thua ai, anh nắm lấy tay cô, cô véo lại tay anh, có lẽ đó là một trò chơi nhỏ chỉ thuộc về riêng họ, chơi mãi không biết chán. Giữa những tiếng cười nói vui vẻ, lần *****ên Vương Vũ Vi lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790213/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.