“Đang nghĩ gì mà mặt đỏ thế này.”
Bùi Kính Xuyên dùng mu bàn tay khẽ chạm nhẹ vào gò má Trần Câu: “Đừng uống rượu rồi rước bệnh vào người, cậu muốn uống nước không?”
Trần Câu không né tránh, vô cùng ngoan ngoãn ngẩng mặt lên: “Ừm.”
Nói rồi hai người hết sức tự nhiên mà tách nhau ra.
Bùi Kính Xuyên đi rót nước còn Trần Câu thì vào phòng tắm. Bên trong vẫn còn hơi ẩm ướt, là dấu vết Bùi Kính Xuyên mới tắm xong để lại. Trần Câu không mang theo quần áo để thay nên chỉ đánh răng rửa mặt, cậu định về nhà rồi sẽ tắm sau.
Khi cậu bước ra ngoài thì Bùi Kính Xuyên đã thay quần áo xong. Hắn mặc một bộ sơ mi trắng cùng với quần tây đơn giản, đứng trước gương thắt cà vạt.
Trần Câu đi qua, nhìn ngắm bóng lưng hắn.
Cậu muốn hỏi hắn rất nhiều điều.
Tại sao suốt bấy lâu nay không liên lạc, về nước rồi sẽ ở lại bao lâu, liệu cậu còn đi nữa không, và, khi nào thì cậu kết hôn.
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, phản chiếu lên chiếc gương kia.
Trần Câu xoay đầu sang chỗ khác trước, hắng giọng nói: “Chúc mừng cậu nhé.”
Về mặt này cậu khá thẳng thắn, không muốn phải giữ những điều ấm ức trong lòng. Đặc biệt là khi đứng trước Bùi Kính Xuyên, Trần Câu gần như có gì nói nấy. Năm đó, chỉ cần có một chút xíu khả năng để biết được liệu Bùi Kính Xuyên có tình ý gì với mình không, cậu nhất định sẽ không buông tay.
Dù có vấp ngã hay có phải chịu tổn thương thì cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-tran-cau-da-uong-thuoc-chua/2771296/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.