Những viên thuốc chất đống trong lòng bàn tay nhiều đến mức sắp rơi ra ngoài.
Cổ tay mới nãy còn bị trói, cũng không biết người này lấy nó ra từ lúc nào rồi thuần thục buộc mấy vòng quanh cổ tay cậu. Sau khi da thịt ma sát lẫn nhau xong Bùi Kính Xuyên mới nới lỏng cà vạt, trả tự lại do cho đối phương.
“Anh đang làm gì vậy?” Trần Câu líu lưỡi, kinh ngạc nhìn hắn: “Anh định làm gì?”
Bùi Kính Xuyên cầm cốc nước trên bàn lên, dịu dàng cười nói: “Xin lỗi nhé, phiền em phải đợi một lát.”
Ngay khoảnh khắc đó Trần Câu liền được thông não cái gì là cháy cpu não.
Cậu không buồn đếm xỉa đến chỗ eo và chân đang đau nhói mà nhảy khỏi ghế sô pha lao tới, khàn giọng hét lên: “Đợi đã——”
Cả một đống thuốc thế kia!
Cậu mới bắt đầu yêu đương thôi mà, không thể cứ vậy chết trên giường đâu.
Hơn nữa cái liều lượng này đáng sợ quá rồi, dù có sống qua đêm nay thì Trần Câu cũng chẳng dám tưởng tượng, Bùi Kính Xuyên uống nhiều thuốc như vậy cùng một lúc sẽ có hậu quả gì.
Thời gian không cho phép cậu suy nghĩ tại sao Bùi Kính Xuyên lại phải uống thứ đó.
Trần Câu chỉ cảm thấy giữ được mạng là chuyện quan trọng nhất.
“Đừng uống mà!”
Cậu chạy chân trần đến, bám chặt lấy cánh tay Bùi Kính Xuyên. Sau một hồi thở gấp mới nghiêm túc nói: “Nếu không, không phải anh chết thì cũng là em toi đời.”
“Không đến mức đó.” Bùi Kính Xuyên đặt cốc xuống, dùng tay kia ôm lấy eo Trần Câu. “Em nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-tran-cau-da-uong-thuoc-chua/2771311/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.