🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cảm ơn.”

Trần Câu mỉm cười ra hiệu với đối phương, ánh mắt chạm nhau, người nhân viên vừa đặt ly cà phê xuống lặng lẽ đỏ mặt.

“Chắc chủ tịch Bùi phải bận một lúc nữa.” Anh nhân viên giữ nụ cười lịch sự. “Phiền anh đợi ở đây một lát.”

Đây là một căn phòng tương đối nhỏ nên cũng riêng tư hơn một chút. Trần Câu ngồi trên sô pha, bên cạnh là một chậu trầu bà lá xẻ, những tán lá to màu xanh đậm nhẹ nhàng rủ xuống, mang theo sức sống mãnh liệt của rừng mưa nhiệt đới.

Trần Câu thích loại cây này, bèn ngắm thêm một lúc nữa. Song vừa cầm tách cà phê lên mới thấy đối phương vẫn chưa đi.

Đó là anh chàng trẻ trung tóc xoăn, mặc bộ vest chỉnh tề nghiêm chỉnh đứng bên cạnh.

Trần Câu ngẩn người, đặt tách cà phê xuống.

Cậu làm giáo viên nên đã quen với việc mình đứng trên bục giảng, bên dưới là những khuôn mặt trẻ trung phơi phới ngẩng lên, cho nên trong tình huống đảo ngược lại thế này Trần Câu thật sự có hơi lạ lẫm, trong lòng thầm nghĩ Bùi Kính Xuyên yêu cầu cũng khắt khe thật đấy, sao mà ngồi trong phòng cho khách mà còn bị nhìn chằm chằm thế này.

Trần Câu cũng không định trộm chậu trầu bà lá xẻ kia đi.

Hôm nay trời cứ mưa không ngớt, buổi trưa cậu nhắn tin cho Bùi Kính Xuyên nói, muốn đến đón đối phương tan làm.

“Dù sao đang nghỉ hè nên cũng không có việc gì làm.” Trần Câu nằm sấp trên giường gõ phím: “Với cả không xa lắm, có được không?”

Tin nhắn vừa được gửi đi là Bùi Kính Xuyên liền gọi tới. Bên kia dường như đang hơi bận, cho nên hắn chỉ nói ngắn gọn một tiếng được, và dặn Trần Câu mặc ấm một chút.

Thế là Trần Câu thấy cũng sắp đến giờ, bèn cầm ô thong thả đi về phía tòa nhà văn phòng trung tâm tài chính.

Hai người đã hẹn nhau sẽ cùng đi bộ về.

Dù sao mưa cũng đã gần tạnh, lúc ra khỏi công ty bầu trời sẽ đẹp đến không ngờ, biết đâu còn có thể nhìn thấy cầu vồng, nếu thế hai người có thể che chung một chiếc ô, dẫm lên những vũng nước nhỏ tản bộ về nhà.

Đến cả ô cậu cũng không muốn bật ra nữa rồi.

“Anh đừng vội xuống.” Trần Câu đã dặn Bùi Kính Xuyên. “Em ở dưới lầu đợi anh là được.”

Cậu cũng rất muốn ở lại chỗ làm việc của Bùi Kính Xuyên thêm lúc nữa.

Thật sự khó mà nói rõ, có lẽ là vì từng xa cách sáu năm với đối phương, vậy nên bây giờ phải cố gắng hết sức để kéo gần khoảng cách.

Những dấu vết mà tối qua Bùi Kính Xuyên để lại trên người cậu về cơ bản đều ở những vị trí kín đáo như xương quai xanh, bên hông và đùi trong. Cậu mặc lót thêm lớp áo thun cotton, còn khoác một chiếc sơ mi sáng màu bên ngoài, che lại như vậy sẽ không thể nhìn ra chút mập mờ nào.

Cho nên trong mắt anh chàng nhân viên này, Trần Câu toát lên dáng vẻ trầm lặng và ôn hòa.

Thậm chí còn có chút cấm dục.

Chắc là...chưa có người yêu đâu nhỉ? Dù sao cũng không đeo nhẫn, cũng không có trang sức gì đặc biệt.

Thân là gay, lâu lắm rồi anh mới gặp kiểu đàn ông như Trần Câu. Thực ra ngay từ giây phút Trần Câu qua đường thì anh đã để ý đến cậu.

Trong làn mưa phùn đó, chàng trai trẻ tuổi đang đợi đèn đỏ. Chiếc áo sơ mi mở rộng để lộ áo thun trắng bên trong, chiếc quần kaki dường như hơi dài, ống quần xắn lên khoảng hai nếp —— vừa tính tan làm, trông thấy cảnh ấy anh bèn dừng lại, hai mắt sáng rực đăm đăm nhìn cậu, hoàn toàn bị khuôn mặt thanh tú kia thu hút.

Làn da rất trắng, gương mặt thật xinh đẹp, thậm chí có thể dùng một phép ví von không mấy phù hợp, đó chính là tựa như một bức tranh thủy mặc sống.

Thật ra ngoài ngoại hình nổi bật hấp dẫn ánh nhìn, thì điều khiến người khác không thể dời mắt chính là khí chất trên người Trần Câu.

Hệt như một tách trà vừa pha, tỏa ra hương thơm thoang thoảng giữa khe suối trong núi sâu.

Dịu dàng, khiêm tốn, không hề mang theo bất cứ sự vội vã thường thấy nào ở người hiện đại.

Và cả giọng nói cũng rất hay.

“...Chào anh?”

Đầu óc đang chìm trong cơn ngất ngây bất chợt bị kéo về: “A, xin lỗi!”

Trần Câu đứng đối diện nói: “Chào anh, tôi ra ngoài đợi nhé.”

“Không cần đâu, chủ tịch Bùi sắp xuống rồi rồi ạ!”

Anh lắp ba lắp bắp, suýt chút nữa là cắn luôn vào lưỡi. Tuy có hơi kinh ngạc khi biết mục đích đến đây của vị khách này, nhưng anh lại không biết vị chủ tịch trong truyền thuyết kia, cho nên vẫn hơi phân vân không biết nên bắt chuyện với cậu như thế nào.

Là bạn bè à, hay là...

Còn chưa kịp nghĩ xong phương án thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

Chủ tịch Bùi — người này ban đầu bọn họ còn nghĩ là “nhảy dù”, về sau này mới biết người ta chính là ông chủ của doanh nghiệp — đang thở hồng hộc, hai mắt sáng long lanh đứng ở cửa.

Vừa nhìn là biết đi rất nhanh, thậm chí là chạy tới.

“Đợi lâu không?” Hắn đi về phía Trần Câu, thuận tay ôm lấy eo cậu. “Xin lỗi, anh xuống muộn quá.”

“Không đâu…”

Trần Câu không ngờ Bùi Kính Xuyên lại thẳng thắn như vậy, nên có hơi ngượng ngùng né sang một bên. Bây giờ cả hai không còn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ngồi trên đùi nhau chơi trò xếp hình trong lớp cũng không ai quan tâm nữa. Đây là tòa nhà văn phòng cao cấp tấc đất tấc vàng, cậu không muốn Bùi Kính Xuyên bị dính tin đồn vì mình.

Bùi Kính Xuyên rất phối hợp thu tay lại, gật đầu với anh nhân viên kia, sau đó nghiêng người, hết sức tự nhiên nhận lấy chiếc ô trên tay Trần Câu rồi dẫn cậu ra ngoài.

— Răng rắc.

Trần Câu bất giác ngoảnh đầu nhìn, song lại bị Bùi Kính Xuyên nhẹ nhàng kéo cổ tay. Lúc này cậu không để ý đến nữa mà cùng hắn đi ra ngoài.

Trên đường đi không gặp phải ai, chỉ có mấy cô nhân viên ở quầy lễ tân đứng dậy chào. Mãi cho đến khi đi tới bậc tam cấp ở cửa lớn Trần Câu mới khẽ hỏi: “Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

“Không.” Bùi Kính Xuyên điềm nhiên nói: “Có lẽ là tiếng tim vỡ thôi.”

“Tim vỡ?” Trần Câu xoay người, lùi lại vài bước: “Anh hả?”

“Ừm.” Bùi Kính Xuyên mặt không đổi sắc tim không đập: “Trợ lý của anh tan làm xong là được đi hẹn hò, trông cậu ta vui lắm, anh nhìn mà có chút ghen tị.”

Cơn mưa mù mịt như nhấn công tắc tạm dừng cho thế giới này.

Trên đường người qua lại thưa thớt, chiếc xe buýt lặng lẽ chạy đi, lúc này đã qua giờ cao điểm tan làm. Vài đứa nhóc mặc đồng phục tụ tập thành từng nhóm bên đường, có vẻ như đang làm bài cho hoạt động thực tế mùa hè, làn da lộ ra bên ngoài mang theo ẩm ướt, mùi đất ẩm tươi mát tràn ngập trong không khí. Trần Câu đi ở phía trong, không nhịn được nghiêng đầu cười.

Bùi Kính Xuyên hết sức tủi thân: “Em còn cười anh.”

“Không có.” Trần Câu vẫn cười. “Em thấy anh rất đáng yêu.”

Rõ ràng mình cũng đang hẹn hò, vậy mà còn nói lung ta lung tung ghen tị gì đó.

Bùi Kính Xuyên cũng bật cười.

Hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau, toàn về những chủ đề lông gà vỏ tỏi.

Bùi Kính Xuyên hỏi em có lạnh không, Trần Câu nói không lạnh.

“Đừng để bị cảm, về nhà nấu chút trà gừng nhé?”

“Được thôi, phải cho nhiều đường đỏ vào đấy!”

Bùi Kính Xuyên cởi áo khoác, vắt hờ lên cánh tay. Hai người thong thả đi, nên bị mấy cô mấy dì dắt chó đi dạo vượt qua liên tục, còn có mấy người quay đầu lại, trông vừa tự hào vừa bất đắc dĩ. “Nó cứ đòi ra ngoài đi dạo mãi thôi, chịu không bảo được!”

Chú chó Corgi đã được chuẩn bị đầy đủ, nó mặc áo cái mưa trong suốt và giày bé xíu, ngoe nguẩy mông đi đằng trước.

Tim Trần Câu như muốn nhũn ra, suýt chút nữa đã buột miệng nói, sau này chúng ta có thể nuôi một chú cún con không?

Nhưng không được, cậu rất dễ bị dị ứng.

“Đợi khi nào có cơ hội.” Bùi Kính Xuyên hệt như đoán được suy nghĩ của cậu. “Chúng ta cũng nuôi một con đi.”

Trần Câu vấp trúng một viên gạch lát nhô lên, tí thì bị ngã oạch vào nước: “...Được.”

Bùi Kính Xuyên kéo cậu sát vào người mình hơn: “Cẩn thận.”

Hành động này mang theo chút ý đồ riêng, bởi vì kéo cậu lại rồi hắn không chịu buông tay.

Giọng Trần Câu lí nhí nói: “Đang ở bên ngoài mà.”

Bùi Kính Xuyên lặng lẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu rồi mới buông ra.

Bám người quá đi mất.

Đường về nhà thật dài.

Trần Câu từng cảm thấy đường chạy bốn trăm mét ở trường cũng dài như vậy. Tiết thể dục phải chạy những ba vòng, mệt đến bở hơi tai, thế nhưng Bùi Kính Xuyên lại thấy đường chạy rất ngắn, bởi vì Trần Câu chạy không nhanh nên đến nửa vòng cuối cùng, cậu sẽ vô cùng đau khổ ôm bụng liên tục xua tay với hắn.

“Tôi, tôi không chạy nổi nữa...Cậu đừng quản tôi.”

Những lúc như vậy Bùi Kính Xuyên có thể đường đường chính chính nắm tay Trần Câu, chầm chậm chạy trên con đường trải nhựa màu đỏ.

Hắn bao giờ cũng trầm giọng nói, điều chỉnh hơi thở, giữ vững nhịp bước.

Thực ra phần nhiều là nói với chính mình.

Lúc đến nơi Trần Câu sẽ như một con búp bê vải mềm oặt dựa vào người hắn. Da cậu rất nóng, hơi thở lại nặng nề, Bùi Kính Xuyên liền giúp người ta vặn chai nước ấm rồi đưa lên đến tận miệng.

Trần Câu sau khi chạy thục mạng đầu óc trở nên mơ mơ màng màng, uống nước xong sẽ tiếp tục đờ người ra.

Còn Bùi Kính Xuyên thì có thể âm thầm xoay miệng chai, tìm đến chỗ cậu vừa uống nước rồi áp miệng vào như khi nãy cậu làm.

Chẳng biết từ lúc nào mưa đã bắt đầu nặng hạt hơn.

Bùi Kính Xuyên bung ô che cho hai người, lúc này Trần Câu mới kêu thầm một tiếng, thôi toi.

Chiếc ô cậu cầm theo có màu xanh nhạt, cơ mà lại hơi nhỏ một chút, một người che thì còn được, chứ mà hai người che, đặc biệt là hai người đàn ông trưởng thành thì sẽ hơi chật.

Nửa vai Bùi Kính Xuyên đã bị ướt.

Trần Câu ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, em cầm nhầm ô rồi.”

Hai người tay kề tay, lúc này có thể thoải mái áp sát vào nhau. Bùi Kính Xuyên liếc nhìn cậu: “Không sao đâu.”

Thậm chí ở một mức độ nào đó, hắn rất thích cảm giác này.

Trời đổ mưa thì thật tốt, trời mưa là sẽ được Trần Câu đến đón, sẽ có thể khiến quần áo bị ướt, để lộ ra một mặt yếu đuối của đàn ông.

Trước đây Bùi Kính Xuyên không muốn để lộ sự yếu đuối ra trước mặt Trần Câu, bây giờ đã lớn, đã trưởng thành, đã có thể không thầy tự thông được rồi.

Mọi thứ đều quá hoàn hảo, hoàn toàn diễn ra theo ý của hắn, không, thậm chí có thể nói là bất ngờ, bởi vì Trần Câu vậy mà cũng thầm thương trộm nhớ hắn từ lâu.

Hắn may mắn biết bao nhiêu.

Mưa ngày càng lớn, gió cuốn theo lá rụng và vé phạt nguội trên mặt đất xoay vòng vòng trên trời, rồi nhanh chóng dính chặt xuống mặt đất ướt sũng.

Bùi Kính Xuyên nắm tay Trần Câu chạy đi.

Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa nên không cần phải bắt taxi. Họ như quay lại làm những thiếu niên trên sân trường, cười lớn dẫm qua những vũng nước và những bậc thềm, rồi cùng nhau để lại dấu chân trên sàn nhà trơn bóng. Việc đầu tiên Bùi Kính Xuyên làm khi vào nhà là cởi giày cho Trần Câu, còn Trần Câu thì giúp Bùi Kính Xuyên cởi chiếc áo khoác ướt sũng.

Trở về thời trẻ con lần nữa, khi nãy chạy trốn mưa cả hai còn chê chiếc ô nhỏ kia quá vướng víu, rồi dùng luôn bộ vest của Bùi Kính Xuyên để che, coi như là vũ khí bí mật che mưa chắn gió.

“Em tắm trước đi.” Bùi Kính Xuyên lau vệt nước mưa trên mặt Trần Câu, trên cằm hắn vẫn còn đọng nước tí tách. “Không thì em sẽ…”

“Hắt xì!” Trần Câu đã bắt đầu hắt hơi.

Bùi Kính Xuyên kéo cậu vào phòng tắm: “Nhiệt độ nước nóng chỉnh cao lên, với cả tắm lâu hơn một chút.”

Hắn đã hơi nóng vội, bây giờ lại hối hận vì đã đồng ý để Trần Câu ra đón mình. Hắn đắc ý tới nỗi quên luôn chuyện thời tiết.

Trần Câu đứng dưới vòi hoa sen, bình tĩnh cởi cúc áo: “Nhưng mà, quần áo trên người anh cũng ướt sũng rồi.”

Bùi Kính Xuyên hoàn toàn không để ý, đầu óc chỉ toàn chuyện đi nấu trà gừng. Hắn nhíu mày hỏi: “Trong bếp có gừng không?”

“Có, nhưng mà…”

Áo sơ mi ướt sũng trượt xuống đất, chất thành đống bên mắt cá chân Trần Câu.

Cậu nhìn Bùi Kính Xuyên: “Anh không tắm cùng em sao?”

Dù sao trong nhà cũng chỉ có một phòng tắm, vẻ mặt cậu ngây thơ, y như lúc mời đối phương cùng ăn cơm vậy, lúc cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Bùi Kính Xuyên ngẩn người, rồi ngẩng đầu lên nhìn.

Trên làn da trắng nõn mịn màng vẫn còn lưu lại dấu vết hắn để lại ngày hôm qua.

Đặc biệt là dấu tay ở bên hông.

Trần Câu nghiêng đầu: “Thật sự không tắm cùng sao?”

“Không.” Bùi Kính Xuyên nuốt ực, đang định quay người rời đi. “Anh phải đi nấu trà gừng…”

Ào——

Dòng nước ấm áp ập đến trực tiếp dội lên ngực hắn. Lúc này đây chiếc áo sơ mi đã hoàn toàn ướt nhẹp, dính sát vào lồng ngực và cơ bụng săn chắc, để lộ những đường cong cơ bắp đẹp đẽ đầy nam tính.

Trần Câu cầm vòi hoa sen đã mở, vui vẻ nói: “Cùng tắm đi.”

Bùi Kính Xuyên do dự.

Hắn thật sự sợ Trần Câu bị bệnh.

Chắc chắn là sẽ bị cảm rồi, nhưng mà hắn sợ nhất là sốt. Bùi Kính Xuyên kinh nghiệm dày dặn, Trần Câu một khi đã bắt đầu đốt thì sẽ sốt liên tục tới mấy ngày mới khỏi. Trong khoảng thời gian đó mặt cậu sẽ đỏ bừng, ăn gì nôn nấy, mệt mỏi đến mức nước cũng không uống nổi, trông đáng thương vô cùng.

Mà rắc rối hơn đó là thể chất của cậu rất quái lạ, trong cơ thể đã sinh ra kháng thuốc, dù có uống thuốc hạ sốt cũng chẳng có tác dụng gì.

Chỉ có thể cẩn thận chăm sóc thôi.

Lúc đầu Bùi Kính Xuyên không ngờ trên đời lại chàng trai yếu ớt đến vậy. Khi đó hắn chưa nhận ra tình cảm của mình, chỉ vô thức quan tâm đến đối phương, cảm thấy giống như một con mèo con bị lạnh cóng co ro trên giường ký túc xá, còn cố tỏ ra mạnh mẽ dặn đừng nói cho mẹ biết, không muốn mẹ lo lắng.

Về sau Bùi Kính Xuyên cam tâm tình nguyện chăm sóc cho cậu.

Dù có yếu ớt cũng không sao.

Trần Câu là bảo vật quý giá của hắn.

Nước vòi sen chảy rất mạnh, nhiệt độ cũng cao, trong phòng tắm đã bốc lên làn hơi nước mờ ảo.

Trần Câu lặp lại lần nữa: “Anh cũng bị dính mưa rồi, tắm chung với em nhé?”

Bùi Kính Xuyên đứng yên không nhúc nhích, nhưng vẫn từ chối: “Không được…”

Nấu trà gừng quan trọng hơn.

Nhưng Trần Câu lại bật cười gọi tên hắn: “Bùi Kính Xuyên.”

Chất giọng ngọt ngào trong trẻo, kéo dài.

“Là đàn ông, không thể nói mình không được đâu.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.