“Cảm ơn.”
Trần Câu mỉm cười ra hiệu với đối phương, ánh mắt chạm nhau, người nhân viên vừa đặt ly cà phê xuống lặng lẽ đỏ mặt.
“Chắc chủ tịch Bùi phải bận một lúc nữa.” Anh nhân viên giữ nụ cười lịch sự. “Phiền anh đợi ở đây một lát.”
Đây là một căn phòng tương đối nhỏ nên cũng riêng tư hơn một chút. Trần Câu ngồi trên sô pha, bên cạnh là một chậu trầu bà lá xẻ, những tán lá to màu xanh đậm nhẹ nhàng rủ xuống, mang theo sức sống mãnh liệt của rừng mưa nhiệt đới.
Trần Câu thích loại cây này, bèn ngắm thêm một lúc nữa. Song vừa cầm tách cà phê lên mới thấy đối phương vẫn chưa đi.
Đó là anh chàng trẻ trung tóc xoăn, mặc bộ vest chỉnh tề nghiêm chỉnh đứng bên cạnh.
Trần Câu ngẩn người, đặt tách cà phê xuống.
Cậu làm giáo viên nên đã quen với việc mình đứng trên bục giảng, bên dưới là những khuôn mặt trẻ trung phơi phới ngẩng lên, cho nên trong tình huống đảo ngược lại thế này Trần Câu thật sự có hơi lạ lẫm, trong lòng thầm nghĩ Bùi Kính Xuyên yêu cầu cũng khắt khe thật đấy, sao mà ngồi trong phòng cho khách mà còn bị nhìn chằm chằm thế này.
Trần Câu cũng không định trộm chậu trầu bà lá xẻ kia đi.
Hôm nay trời cứ mưa không ngớt, buổi trưa cậu nhắn tin cho Bùi Kính Xuyên nói, muốn đến đón đối phương tan làm.
“Dù sao đang nghỉ hè nên cũng không có việc gì làm.” Trần Câu nằm sấp trên giường gõ phím: “Với cả không xa lắm, có được không?”
Tin nhắn vừa được gửi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-tran-cau-da-uong-thuoc-chua/2771312/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.