Edit: nuocici Đêm đó, sau khi mọi người đều ngủ say, Sơ Hạnh nhắn Wechat cho Cận Ngôn Châu, kêu anh ra cửa. Cận Ngôn Châu vốn không ngủ được nên lập tức nhẹ tay nhẹ chân như kẻ trộm rời khỏi gian phòng phía tây, đi một mạch ra cổng. Chốc lát sau, Sơ Hạnh cũng ra đó. Cô đặt hai chiếc đệm ngồi trong tay xuống đất, kéo anh cùng ngồi xuống với mình. Ngày mai sau khi rời khỏi nhà bà ngoại, Sơ Hạnh không quay lại Thẩm Thành với Cận Ngôn Châu mà về nhà với bố mẹ, ở cùng họ một thời gian nữa. Nên đêm nay cô muốn ngồi riêng với anh một lát, dù chỉ đơn giản là im lặng ngắm sao thôi cũng được. Cận Ngôn Châu không nhịn được hỏi cô: “Em định lúc nào quay lại Thẩm Thành?” Sơ Hạnh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, trả lời anh: “Có lẽ phải đến cuối tháng.” Cuối tháng. Từ giờ đến đó còn những hai mươi ngày nữa. Cận Ngôn Châu im lặng không đáp. Sơ Hạnh quay qua nở nụ cười với anh: “Nếu anh nhớ em thì em có thể cân nhắc quay lại sớm hơn chút.” Cận Ngôn Châu hừ lạnh một tiếng như tỏ vẻ ghét bỏ, rồi lại không kìm được hỏi thêm: “Sớm một chút là bao lâu?” Sơ Hạnh không khỏi cười nhạo anh, đúng là tính tình trẻ con chẳng thể thay đổi được mà. Sau đó cô lại bị anh cắn khóe miệng, hôn sâu thêm một lúc lâu nữa như trừng phạt việc cô cười chê anh chàng. Cận Ngôn Châu hôn cô xong, lặp lại câu hỏi: “Sớm bao lâu?” Sơ Hạnh mơ màng chớp chớp mắt, nói đúng sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-hanh-ngai-ngu/1248589/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.