Editor: nuocici Mấy ngày ở quê, Cận Ngôn Châu thấy cả thể xác và tâm trí mình đều được thả lỏng. Mỗi ngày đều chậm rãi trải nghiệm, cảm giác không cần vội vã khiến anh thích thú hơn hẳn. Chẳng mấy chốc đã đến 9 giờ tối, buổi tối ở nông thôn sớm hơn thành phố nên xung quanh yên ắng từ lâu, vạn vật đều như chìm vào giấc ngủ say. Mọi âm thanh đều chuyển về trạng thái im lặng, chỉ có tiếng dế mèn đang nấp trong bụi cỏ kêu không ngớt, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa vọng lại từ phía xa xa. Gần 10 giờ, Kỷ An đã ngủ say. Cận Ngôn Châu nằm bên cạnh vẫn đang nói chuyện phiếm với Sơ Hạnh. Điều hòa trong phòng phát ra tiếng rè khe khẽ, thổi từng đợt gió mát mơn trớn làn da. Cận Ngôn Châu gõ chữ vào khung chat: “Muốn đi dạo một lúc không?” Tin nhắn gõ xong chưa kịp gửi đã bị xóa sạch. Anh vén chiếc chăn mỏng vương hơi lạnh đang đắp trên người ra, nhấc một góc màn lên rồi đi tới đứng bên cửa sổ. Cận Ngôn Châu nhìn về phía phòng Sơ Hạnh ở đối diện qua lớp kính cửa sổ trong suốt, căn phòng sau bức rèm đã tối om. Họ tắt đèn rồi. Ngay lúc anh cụp mắt lại vô tình thấy mặt trăng đang treo trên bầu trời xa xa, tròn trịa lại sáng ngời. Cận Ngôn Châu lại gửi tin nhắn cho Sơ Hạnh: “Đêm nay có trăng tròn.” Quả nhiên, chỉ một chốc Sơ Hạnh đã thò đầu ra khỏi tấm rèm. Cô đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm mặt trăng trên bầu trời đêm, sau đó phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-hanh-ngai-ngu/1248590/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.