Editor: nuocici
Mấy ngày ở quê, Cận Ngôn Châu thấy cả thể xác và tâm trí mình đều được thả lỏng. Mỗi ngày đều chậm rãi trải nghiệm, cảm giác không cần vội vã khiến anh thích thú hơn hẳn.
Chẳng mấy chốc đã đến 9 giờ tối, buổi tối ở nông thôn sớm hơn thành phố nên xung quanh yên ắng từ lâu, vạn vật đều như chìm vào giấc ngủ say. Mọi âm thanh đều chuyển về trạng thái im lặng, chỉ có tiếng dế mèn đang nấp trong bụi cỏ kêu không ngớt, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa vọng lại từ phía xa xa.
Gần 10 giờ, Kỷ An đã ngủ say. Cận Ngôn Châu nằm bên cạnh vẫn đang nói chuyện phiếm với Sơ Hạnh.
Điều hòa trong phòng phát ra tiếng rè khe khẽ, thổi từng đợt gió mát mơn trớn làn da.
Cận Ngôn Châu gõ chữ vào khung chat: “Muốn đi dạo một lúc không?”
Tin nhắn gõ xong chưa kịp gửi đã bị xóa sạch. Anh vén chiếc chăn mỏng vương hơi lạnh đang đắp trên người ra, nhấc một góc màn lên rồi đi tới đứng bên cửa sổ.
Cận Ngôn Châu nhìn về phía phòng Sơ Hạnh ở đối diện qua lớp kính cửa sổ trong suốt, căn phòng sau bức rèm đã tối om.
Họ tắt đèn rồi.
Ngay lúc anh cụp mắt lại vô tình thấy mặt trăng đang treo trên bầu trời xa xa, tròn trịa lại sáng ngời.
Cận Ngôn Châu lại gửi tin nhắn cho Sơ Hạnh: “Đêm nay có trăng tròn.”
Quả nhiên, chỉ một chốc Sơ Hạnh đã thò đầu ra khỏi tấm rèm. Cô đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm mặt trăng trên bầu trời đêm, sau đó phát hiện ra chàng trai đang nhìn mình chăm chú ở khung cửa đối diện.
Sơ Hạnh vui vẻ cong môi, mỉm cười vẫy tay với anh. Giây tiếp theo, cô đột ngột rời khỏi cửa sổ.
Cận Ngôn Châu vốn định mượn cơ hội đi ngắm trăng để cô chủ động nói muốn ra ngoài đi dạo. Ai ngờ cô nàng chỉ ló ra ngắm trăng rồi thôi, không hề có ý định ngỏ lời đi dạo với anh.
Cận Ngôn Châu nhận thấy kế hoạch của mình hoàn toàn thất bại, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Anh đang chậm chạp gõ chữ định nói thẳng ra mục đích của mình với cô thì cửa sổ bỗng được người đứng ngoài gõ lên vài cái. Cận Ngôn Châu vừa ngước lên đã thấy cô gái đang đứng ngoài cửa sổ.
Sơ Hạnh mặc đồ ngủ ngắn tay màu trắng, mái tóc đã gội sạch sau khi sấy khô xõa ra đầy tự nhiên sau lưng. Tay cô cầm một hộp kem, gương mặt vương ý cười đang ra hiệu bảo anh mở cửa sổ ra.
Cận Ngôn Châu mở chốt cài, đẩy cửa sổ sang một bên rồi khom lưng, chống khủy tay lên bệ cửa sổ. Một tay anh chống cằm, dáng vẻ biếng nhác lại gần gũi nhìn cô chăm chú.
Sơ Hạnh đã mở nắp hộp ra, đang dùng muỗng múc kem ra. Cô đưa muỗng kem đầu tiên đến bên miệng anh. Cận Ngôn Châu hé miệng ngậm lấy, hơi lạnh lập tức lan ra trong miệng kèm với vị vani béo nhẹ.
Sơ Hạnh đút cho anh xong mới múc tiếp một muỗng cho mình ăn.
Cô hỏi nhỏ: “Tiểu An ngủ rồi sao?”
Cận Ngôn Châu gật đầu: “Ừm, ngủ lâu rồi.”
Sơ Hạnh mỉm cười nói: “Thiển Thiển cũng ngủ say rồi.”
Nói xong lại ăn một miếng kem nữa. Vị kem dịu ngọt mát lạnh khiến cô thỏa mãn than nhẹ: “Vị vani ngon quá!”
Cận Ngôn Châu trầm giọng cười khẽ: “Quỷ ham ăn.”
Mấy giây sau lại dùng giọng đứng đắn nhắc nhở cô: “Đừng ăn nhiều quá.”
Sơ Hạnh gật đầu liên tục nhưng miệng vẫn ăn không ngừng, cứ một miếng rồi lại một miếng.
Đúng là chỉ đồng ý cho có lệ. Cận Ngôn Châu đành cười bất lực nhìn cô nhấm nháp từng muỗng kem.
“Sắp phải đi rồi.” Sơ Hạnh nói rồi ngẩng lên nhìn anh: “Mấy hôm nay anh thấy thế nào? Có thích nơi này không anh?”
Cận Ngôn Châu không thể nói thẳng ra từ “thích” nên quanh co lòng vòng đáp lời: “Tốt hơn so với những chỗ anh từng đi.”
Mấy ngày vừa rồi Sơ Hạnh dẫn Cận Ngôn Châu đi dạo xung quanh, thậm chí còn đưa anh tới cả trường tiểu học ngày xưa của cô. Dù hiện tại ngôi trường đó đã hoang tàn, cỏ dại mọc chi chít, bàn ghế trong phòng học nghiêng trái ngả phải, phủ đầy bụi đất. Nhưng qua giọng kể hớn hở của Sơ Hạnh về những chuyện ngày đó, Cận Ngôn Châu vẫn có thể hình dung ra hình bóng cô lúc nhỏ ở trước mắt. Đáng yêu, hoạt bát, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tủi thân, khổ sở… Đủ mọi phiên bản.
Chuyến du lịch lần này để anh hiểu hơn một chút về quê nhà cô đã từng sinh sống. Tất cả ngóc ngách nơi đây đều ghi dấu hành trình khôn lớn của cô, dù có như trước kia nữa hay không thì vẫn gần gũi như ngày nào.
Anh yêu cô, nên cũng yêu cả nơi đây giống cô.
Nghe câu trả lời của anh, Sơ Hạnh không kìm được cười: “Anh không thể nói thẳng ra là thích sao.”
Cận Ngôn Châu bị cô cười đến phát bực, sát khí nổ ra đánh úp cô. Anh vươn tay nhéo mặt cô, cô lại nghiêng đầu tránh đi.
Hai người họ nhỏ giọng trò chuyện, cười đùa. Dưới vầng trăng sáng, cô gái thật dịu dàng, sự thuần khiết như hòa quyện giữa nàng thơ của anh và ánh trăng.
Cô đang tận hưởng không hề biết khóe miệng mình đã dính ít kem, còn đang vui vẻ đưa một muỗng kem đến bên miệng anh. Ngay khi anh đang chuẩn bị hé miệng ăn, cô đột nhiên rụt tay về.
Cận Ngôn Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Sơ Hạnh, buộc cô phải đưa muỗng kem về lại phía trước, ngang ngược bắt cô đút kem vào miệng mình.
Anh nuốt hết miếng kem vani trong miệng rồi thả tay cô ra, không thu tay về mà khẽ nắm lấy cằm của ai kia.
Sơ Hạnh thoáng giật mình, ngẩng mặt chớp chớp mắt nhìn anh.
Cận Ngôn Châu nói với giọng điệu ghét bỏ: “Em là trẻ con đấy à? Ăn kem mà còn để dành lại khóe miệng.”
“À…” Sơ Hạnh ngốc nghếch đáp lời, theo bản năng vươn lưỡi ra để liếm sạch kem còn sót lại.
Nhưng nụ hôn của Cận Ngôn Châu đã nhanh hơn cô một nhịp. Anh thong thả quét sạch kem bên khóe miệng cô, chậm rãi tiến vào sâu hơn. Vị vani và sữa bò dần hòa quyện trong khoang miệng, vừa ngọt vừa lạnh.
Sơ Hạnh bị anh giữ cằm nên hơi ngẩng lên. Cô thuận theo nhắm mắt lại, lông mi không kìm được run khẽ, tay đang cầm muỗng dần cuộn chặt lại.
Dế mèn vẫn kêu không ngừng nghỉ, không biết chó nhà nào sủa lên vài tiếng, làm mấy chú chó khác trong thôn cũng sủa theo. Ngay sau đó là tiếng ô tô tiến lại gần đây.
Nhưng Sơ Hạnh đang mải đắm chìm trong nụ hôn sâu dịu dàng của Cận Ngôn Châu, nào còn tâm trí để quan tâm chuyện gì khác nữa.
Cận Ngôn Châu cũng không để ý tiếng xe ô tô, thậm chí còn chưa phát hiện ra tiếng ô tô ngày càng gần rồi biến mất. Anh nâng mặt cô lên, cọ xát nghiền ngẫm đôi môi như mật ngọt.
Bỗng nhiên, cổng ngoài bị ai đó đẩy ra.
Cửa sổ ở gian phòng phía tây lại ở ngay đối diện cổng ngoài, chỉ cần mở cổng tiến lên vài bước là có thể nhìn thấy. Cũng vì vậy mà Sơ Nhạn và Kỷ Lâm Viễn vừa bước vào trong đã thấy ngay một màn gần gũi không kẽ hở của đôi trẻ nào đó.
Sơ Hạnh kinh ngạc, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nghe tiếng cổng ngoài vang lên, trái tim trong lồng ngực như chậm lại một nhịp. Cô hoảng hốt, chưa biết phản ứng ra sao đã bị Cận Ngôn Châu nhanh tay nắm chặt gáy, vùi cả mặt cô vào hõm vai anh.
Hai tai Cận Ngôn Châu phiếm hồng, đưa mắt nhìn cổng lớn, nơi đôi vợ chồng trung niên đang bước lại gần.
Cùng lúc đó, Sơ Chí Dương bước từ trong phòng ra, nói lớn: “Lâm Viễn, Tiểu Nhạn, mau vào trong nhà nghỉ ngơi.”
Sơ Hạnh đẩy Cận Ngôn Châu ra, xoay người nhìn về phía bố mẹ.
Nét động tình trong đôi mắt nai của cô vẫn chưa tan hết, gương mặt nhỏ đỏ bừng, quyến rũ lại kiều diễm.
Sơ Hạnh không ngờ bố mẹ mình tới đây vào nửa đêm, trước đó họ nói phải sáng mai mới đến nơi. Dù thế nào thì vẫn là cô gái dễ xấu hổ, chuyện bị bố mẹ thấy đang môi chạm môi cùng bạn trai quả thực quá ngượng ngùng.
Sơ Hạnh hơi rụt rè, xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn chào: “Bố, mẹ.”
Sơ Nhạn cười đáp: “Ừ.”
Kỷ Lâm Viễn sâu xa đưa mắt đánh giá Cận Ngôn Châu – chàng trai vừa xoay người rời khỏi khung cửa sổ, có chút không vui “ừ” một tiếng.
Sơ Hạnh lại hỏi: “Sao nửa đêm bố mẹ đã đến đây rồi? Không phải sáng mai mới tới sao?”
Sơ Nhạn dịu dàng nói: “Mẹ đi cùng bố dự đám cưới ở ngoại thành, sau khi kết thúc vừa lúc có chuyến bay gần nhất đến đây nên bố mẹ đi luôn.”
Cận Ngôn Châu từ gian phòng phía tây đi ra, đứng bên cạnh Sơ Hạnh.
Trước khi ra khỏi phòng anh còn hồi hộp, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cố ý vuốt phẳng áo, phủi nếp gấp trên ống quần cho thẳng thớm.
Nhưng lúc này, ai kia lại ra vẻ bình tĩnh khẽ giọng chào hỏi: “Con chào chú dì. Con là bạn trai của Sơ Sơ, Cận Ngôn Châu.”
Sơ Nhạn vui vẻ nói với anh: “Ngôn Châu à, chào con, dì nghe Hạnh Hạnh nhắc con nhiều lần rồi, hôm nay mới được gặp người thật.”
Cận Ngôn Châu nở một nụ cười chân thành, khẽ gật đầu, lời lẽ khô khan đáp lại bà: “Con chào dì ạ.”
Kỷ Lâm Viễn lại vờ như không nghe thấy hừ lạnh: “Đã muộn thế này rồi hai đứa còn không ngủ đi, làm gì ở chỗ cửa sổ đấy?”
Sơ Nhạn vỗ nhẹ cánh tay Kỷ Lâm Viễn, nhỏ giọng trách ông: “Ông quan tâm chuyện bọn trẻ làm gì!”
Sơ Hạnh tiếp đó dõng dạc đáp lại: “Ăn kem ạ!”
Kỷ Lâm Viễn còn muốn nói thêm, Sơ Chí Dương đã chặn trước: “Vào nhà rồi nói.”
Họ cùng vào gian nhà chính. Sau khi Sơ Nhạn và Kỷ Lâm Viễn ngồi xuống, Cận Ngôn Châu rót nước rồi bưng tới mời họ. Sơ Nhạn càng nhìn càng thêm ưng ý chàng rể này, nụ cười bên môi chưa từng vơi đi chút nào.
Bà vui mừng nhận ly nước, vừa dịu dàng lại gần gũi nói: “Ngôn Châu đừng ngại, con ngồi xuống đi.”
Kỷ Lâm Viễn xụ mặt, lạnh nhạt nhận ly nước rồi đặt ngay xuống bàn.
Sơ Hạnh níu chặt tay Cận Ngôn Châu để anh ngồi xuống. Cô ngẩng mặt cười nhẹ, ngón tay nho nhỏ khẽ vuốt ve mu bàn tay an ủi anh.
Sơ Chí Dương nói với Sơ Nhạn và Kỷ Lâm Viễn: “Có hai phòng, giờ Hạnh Hạnh và Tiểu Thiển ở một phòng, Tiểu Châu và Tiểu An ở gian phòng phía tây, cho nên hai đứa phải tách ra ngủ riêng.”
Sơ Nhạn vừa nghe đã hiểu: “Vâng”.
Sau đó hỏi thêm: “Tiểu Án và Thiển Thiển đâu? Đều ngủ say rồi à?”
Sơ Hạnh mỉm cười trả lời bà: “Hai người họ đã ngủ từ sớm rồi mẹ, còn nói sáng mai sẽ dậy sớm đón bố mẹ nữa.”
“Cũng muộn rồi, mấy đứa nhanh chóng đi ngủ đi.” Sơ Chí Dương hiền từ nói.
Họ đều nghe lời ông, lục tục đứng dậy rồi về phòng mình.
Cận Ngôn Châu tinh mắt, chủ động đón lấy vali trong tay Kỷ Lâm Viễn, anh hơi mất tự nhiên nói: “Chú ơi, để con giúp chú.”
Kỷ Lâm Viễn không đáp lời, lướt qua Cận Ngôn Châu. Đến gian phòng phía tây, Kỷ Lâm Viễn mở vali ra lấy đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để chuẩn bị tắm. Kỷ An bị tiếng động đánh thức. Thấy bố đang đi qua đi lại trước mặt mình, anh vẫn chưa tỉnh hẳn đã kinh ngạc hỏi: “Bố? Không phải sáng mai bố mẹ mới đến sao?”
Kỷ Lâm Viễn đáp: “Đi sớm.”
“À…” Kỷ An lại lười biếng nằm xuống, vô cùng buồn ngủ ngáp một cái.
Cận Ngôn Châu đứng một bên, từ trên xuống dưới đều cảm thấy không được tự nhiên nhưng trên mặt lại điềm tĩnh như thường.
Mãi đến khi Kỷ Lâm Viễn dọn đồ xong, ghé vào bên giường nghỉ ngơi, anh mới lấy quà gặp mặt mình đã chuẩn bị ra đưa ông rồi nói: “Thưa chú, đây là quà gặp mặt của con.”
Kỷ Lâm Viễn nhận lấy, mở hộp ra. Bên trong là ghim cài áo cho nam, bên trên là chú chim nhạn, trang trí xung quanh đơn giản nhưng phối hợp rất đồng điệu thu hút.
Thật ra ghim cài áo này là một đôi, kiểu cho nam đơn giản, kiểu cho nữ phối được khảm đá quý, xa hoa hơn đôi chút. Cận Ngôn Châu vì lần gặp mặt này nên đã cố gắng hết sức để tìm được đôi ghim cài áo trang nhã này.
Kỷ Lâm Viễn đương nhiên không phải là người không biết đánh giá.
“Từ đâu ra đây?” Ông lạnh lùng hỏi.
Cận Ngôn Châu khai đúng sự thật: “Con lấy được từ một buổi đấu giá từ thiện quy mô nhỏ ạ. Là một đôi, cái còn lại sáng mai con mới tặng dì.”
Kỷ Lâm Viễn hừ khẽ, lời nói vẫn còn ý giận dỗi: “Đừng tưởng cậu tặng quà cho tôi là tôi có thể vờ như chưa nhìn thấy chuyện xảy ra lúc nãy.”
Cận Ngôn Châu lập tức đỏ bừng hai tai, quay mặt đi ho nhẹ một tiếng.
Kỷ An đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường không nhịn được phải lên tiếng, lười biếng lẩm bẩm: “Bố, bố kiềm chế một chút vẫn hơn. Lúc cố ý bắt nạt anh Châu thì cũng nên cân nhắc lại, chẳng mấy chốc con trai đáng thương của bố cũng phải ra mắt bố vợ rồi đấy nhé. Bố muốn bố của Thiển Thiển cũng đối xử với con như cách bố đang làm với anh Châu hả?”
Kỷ Lâm Viễn: “…”
Nói cũng đúng.
Ông khẽ hắng giọng, vờ như không biết nói: “Sau này chú ý một chút.”
Cận Ngôn Châu ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
“Ngủ đi ngủ đi.” Kỷ Lâm Viễn cất ghim cài áo thật kỹ, sau đó cầm quần áo đứng dậy: “Bố đi tắm đã, hai đứa ngủ trước đi.”
Đợi khi ông quay lại, Kỷ An đã ngủ say mà Cận Ngôn Châu vẫn chưa ngủ. Kỷ Lâm Viễn tắt đèn rồi lên giường nằm, hỏi thăm chuyện công việc của Cận Ngôn Châu.
Lúc này Kỷ Lâm Viễn mới phát hiện ra Cận Ngôn Châu tuy vẫn còn trẻ nhưng suy nghĩ đã chín chắn hơn hẳn, tầm nhìn rộng lớn, từ cách anh nói chuyện có thể cảm nhận sự chính trực từ bản chất. Dù cách xử lý mọi việc sắc bén quyết đoán, nhưng không mảy may tính đến đường tắt chơi xấu.
Quan trọng nhất là, mỗi câu nói, hành động của chàng trai này đều vô cùng chân thành. Kỷ Lâm Viễn thầm đắc ý trong lòng, mắt nhìn người của con gái ông quả là tinh tường.
Hai người đàn ông thoải mái chuyện trò, Kỷ Lâm Viễn thuận miệng nói một câu muốn uống rượu, Cận Ngôn Châu đã nói thêm: “Con có mang theo trà và rượu về biếu chú, đang để ở gian chính.”
Vì thế mà nửa đêm nửa hôm, bố vợ và con rể cùng ngồi trong phòng khách vừa uống rượu vừa tỉ tê tâm sự. Mãi đến sáng sớm, khi gà gáy vang vọng họ mới về lại phòng. Chưa ngủ được hai tiếng đã lại phải dậy ăn bữa sáng.
Trước khi ngồi xuống, Cận Ngôn Châu tặng ghim cài áo kiểu nữ còn lại cho Sơ Nhạn. Sơ Nhạn không ngờ anh lại chu đáo như vậy, ngay cả quà tặng cũng chọn những thứ có liên quan đến bà. Bà rất bất ngờ, vô cùng thích thú nhận lấy ghim cài áo xinh đẹp từ tay anh.
Ngay cả Sơ Hạnh cũng không biết ngoài rượu, trà nổi tiếng và đặc sản địa phương, Cận Ngôn Châu còn có lòng chuẩn bị thêm ghim cài áo tặng mẹ mình.
Lúc ăn sáng, Kỷ Lâm Viễn tiếp tục bàn chuyện công việc với Cận Ngôn Châu, sau đó kéo theo Kỷ An tham gia cùng họ.
Sơ Hạnh bất ngờ vì thái độ bố mình dành cho Cận Ngôn Châu thay đổi quá nhanh. Nên sau khi ăn sáng xong, cô kéo Cận Ngôn Châu lại hỏi nhỏ: “Anh thuyết phục được bố em bằng cách nào vậy?”
Cận Ngôn Châu khẽ nhướng mày, đáp lấy lệ: “Em đoán xem.”
Sơ Hạnh hừ khẽ, cũng không hỏi thêm nữa. Cô cười níu lấy eo anh, vui vẻ nói: “Em đã nói anh rất được quý mến rồi mà. Anh nhìn xem, ngay cả bố em cũng không chống lại được mị lực của anh.”
Cận Ngôn Châu cố nhịn cười quay đầu đi, khóe miệng vẫn không kìm được cong lên.
Hơn 4 giờ chiều, ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ.
Cả gia đình xuất phát với tiền giấy và lễ vật cúng bái giỗ đầu, cùng đến viếng mộ bà ngoại Dư Sênh.
Sơ Nhạn và Kỷ Lâm Viễn ăn ý cùng đeo ghim cài áo mà Cận Ngôn Châu tặng họ. Hành động này như ngầm thể hiện rằng hai người đều vô cùng vừa ý chàng rể Cận Ngôn Châu. Sơ Hạnh đến lúc này mới biết thứ anh đã chuẩn bị không phải một chiếc ghim cài áo, mà là một đôi. Bố mẹ cô đều được tặng ghim cài áo có họa tiết chim nhạn. Cô đột nhiên thấy cảm động không nói nên lời.
Anh chỉ nhờ việc biết mẹ cô tên “Sơ Nhạn” mà lại có thể chu đáo chuẩn bị được hai món quà gặp mặt khiến người khác yêu thích không thôi như vậy. Không cần nói cũng biết có bao nhiêu tấm lòng trong đó.
Sáng nay cô còn lén hỏi anh vì sao bố mình thay đổi thái độ với anh nhanh như vậy. Còn có thể vì sao được nữa đây? Chỉ có thể là vì sự chân thành từ tận đáy lòng của anh đã thuyết phục được ông thôi.
Anh quan tâm cô, đặt cô trong tim nên mới toàn tâm toàn ý với người thân của cô đến mức ấy. Sơ Hạnh không nhịn được đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Cận Ngôn Châu, đổi lại được cái nắm càng chặt hơn nữa của anh. Hai người họ cứ vậy lặng thầm đan chặt mười ngón tay vào nhau, cùng bước về phía trước.
Đến mộ của Dư Sênh, họ bày biện đồ cúng rồi đốt tiền giấy cho bà. Ở quê, khi đi viếng thế hệ trước đã mất đều sẽ dập đầu trước mộ. Cận Ngôn Châu nhập gia tùy tục, đợi Kỷ Lâm Viễn hành lễ xong, anh và Kỷ An cùng dập đầu ba cái trước mộ Dư Sênh. Anh cam tâm tình nguyện thực hiện những điều này, hoàn toàn không ngại khó.
Khi cả nhà chuẩn bị rời đi, Sơ Hạnh nói với họ: “Mọi người về trước đi, con và Ngôn Ngôn ở lại thêm một lát nữa.”
Đợi mọi người đi hết, Sơ Hạnh kéo tay Cận Ngôn Châu, thủ thỉ: “Bà ngoại, con đã giữ đúng lời hứa đưa bạn trai tới thăm bà rồi đây. Anh ấy tên Cận Ngôn Châu, là người Thẩm Thành, ngoại hình cao ráo tuấn tú, tính cách ngoài lạnh trong nóng, tuy lạnh lùng nhưng thật ra lại là người vô cùng tốt bụng.”
Sơ Hạnh hơi cúi đầu, khóe miệng cong nhẹ để lộ hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, nói tiếp: “Giờ anh ấy và Tiểu An hợp tác điều hành công ty, sự nghiệp rất ổn định, con người cũng tuyệt vời, đối xử với con rất tốt. Ông ngoại và bố mẹ con đều ưng ý anh ấy, bà chắc chắn cũng sẽ thích anh ấy nhỉ? Giống như con vậy.”
Cận Ngôn Châu chờ cô nói xong mới tiếp lời, anh chỉ nói một câu ngắn gọn: “Con chào bà ngoại, Sơ Sơ là người quan trọng nhất với con, con sẽ dốc hết sức bảo vệ cô ấy.”
Nói xong, tay anh trượt xuống luồn vào kẽ hở giữa những ngón tay cô, im lặng đan chặt mười ngón tay.
Lúc về Sơ Hạnh mới phát hiện mình đã bị muỗi đốt mấy vết rồi, vết nào cũng rất ngứa. Cô không nhịn được gãi liên tục. Không ngờ lại bị muỗi tấn công, Sơ Hạnh kéo Cận Ngôn Châu chạy nhanh về phía cuối cánh đồng. Tim Cận Ngôn Châu gần như loạn nhịp, chăm chú nhìn cô.
Chạy khỏi cánh đồng cũng vừa lúc đuổi kịp bố mẹ và Kỷ An. Kỷ An nắm tay Dụ Thiển cùng đi với Sơ Chí Dương ở đằng trước. Sơ Nhạn thấy Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu chạy lại phía mình, mỉm cười dịu dàng nhìn hai đứa trẻ.
Kỷ Lâm Viễn gọi Cận Ngôn Châu: “Ngôn Châu, chúng ta cùng tâm sự nốt chuyện đang dở lúc sáng nào, con nói xem…”
Sơ Hạnh buông tay Cận Ngôn Châu, mon men sang ôm chầm lấy cánh tay mẹ mình. Hai mẹ con chậm chạp đi phía sau ngắm hoàng hôn, dần cách xa đoàn người phía trước.
Lúc này không có ai khác ở đây, Sơ Nhạn nói chút chuyện riêng tư với Sơ Hạnh.
Bà hỏi cô: “Hai đứa đã đến bước nào rồi?”
Sơ Hạnh chớp mắt, còn chưa kịp trả lời đã thấy bà hỏi thêm: “Làm hết bước cuối cùng rồi à?”
Sơ Hạnh lắc đầu, thành thật báo cáo: “Vẫn chưa ạ.”
Sơ Nhạn hơi ngạc nhiên.
Từ đầu năm 2015 bà dặn dò con gái phải cẩn thận mọi chuyện đến bây giờ đã hơn hai năm rưỡi, hai đứa trẻ vậy mà vẫn chưa…
Sơ Hạnh luôn rất hiểu Cận Ngôn Châu suy nghĩ ra sao nên giải thích thay anh: “Ngôn Ngôn rất chú ý nên nhiều lần suýt nữa đã… nhưng mà không làm đến bước cuối cùng ạ.”
Mấy năm nay không phải họ chưa từng chung chăn chung gối, việc anh không có dấu hiệu gì với cô là chuyện không thể nào. Thật ra rất nhiều lần chỉ thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò rồi, nhưng cuối cùng anh đều dùng chút lý trí sót lại kìm chế bản thân.
Dù có phải một mình tắm nước lạnh anh cũng không làm gì thêm.
Sơ Hạnh cũng đoán được kha khá suy nghĩ của anh. Anh cũng nghe được chuyện trò chuyện giữa cô và mẹ. Không phải anh không muốn cô, mà anh muốn được người thân của cô công nhận trước.
Trừ việc đó ra, thì cái còn lại chắc là vấn đề nhà ở. Tuy anh chưa từng nói, nhưng Sơ Hạnh từng vô tình phát hiện ra anh đang lén chọn nhà. Tất cả đều là nhà và căn hộ cao cấp. Cô biết anh đang lên kế hoạch chuẩn bị cho cô một ngôi nhà trọn vẹn.
Sơ Nhạn hiểu Cận Ngôn Châu quan tâm Sơ Hạnh nhiều bao nhiêu. Bà vui mừng không thôi, dịu dàng cười: “Vậy thì chắc chắn thằng bé rất quý trọng con.”
Vì quá quý trọng quá quan tâm, nên mới cẩn thận lo được lo mất, không muốn lấy đi lần đầu của cô gái mình yêu quá mức dễ dàng.
Sơ Hạnh mím môi cười, gật đầu tán thành: “Vâng.”
Cô có thể cảm nhận được, anh thật sự rất yêu cô.
Với chuyện này, phán đoán của Sơ Hạnh hoàn toàn chính xác. Cận Ngôn Châu quả thật đang đợi mình có tư cách, lại có thêm mọi thứ vẹn toàn mới cầu hôn cô, để cô hoàn toàn yên tâm dựa vào anh.
HẾT CHƯƠNG 57.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.